Tác giả: Già Phê Sắc Đích Đoàn Tử
Thời điểm Hạ Cô Hàn trở lại khách sạn, Miêu Doanh Doanh cùng Hạ Cô Dần đã ngồi ở sofa phòng khách để chờ.
Khi hai người nhìn thấy Hạ Cô Hàn trở về, lập tức đứng dậy đó
“Ông chủ Hạ.”
“Anh.”
Hạ Cô Hàn đã đi tới, nhẹ nhàng gật gật đầu, ý bảo Miêu Doanh Doanh cùng Hạ Cô Dần ngồi xuống.
Không có lời hỏi thăm hàn huyên, mà Miêu Doanh Doanh trực tiếp mở ra máy tính Nhậm Học Bác, sau đó click vào phần văn kiện, “Máy tính tôi đã xem qua trước đó, tìm ra được hai folder ẩn bên trong.”
Miêu Doanh Doanh thuần thục mà bấm ra hai cái folder, nói: “Cái này là toàn bộ quy trình nhận và bán Thần Tiên Tán, quả thật vô cùng tỉ mỉ. Không những thế còn cả việc Nhậm Học Bác tiếp xúc Thần Tiên Tán.”
Máy tính này đúng là đường lui mà Nhậm Học Bác đã chuẩn bị, lão đã tỉ mỉ lưu lại văn kiện mỗi lần giao dịch.
Hoàn toàn có thể nói văn kiện này đã viết rõ tên của những nghi phạm liên quan đến Thần Tiên Tán, bây giờ chỉ cần theo nó mà bắt bọn chúng thôi.
Hạ Cô Hàn nhìn vào hai phần văn kiện trên máy tính.
Miêu Doanh Doanh trước đó đã xử lý, nên thông qua giao dịch có thể thấy được một sơ đồ về những mối quan hệ làm ăn. Sơ đồ ngoằn ngoèo lại khá lớn, mà Nhậm Học Bác chính là trung tâm của mạng nhện, từ chỗ lão phóng ra nhiều tơ, mỗi cái đều cùng nhịp thở.
Từ lúc bắt đầu tới nay chỉ qua 2 tháng mà nó đã bành trướng như vậy rồi. Nếu Hạ Cô Hàn không phát hiện kịp thời, thì không ai biết được cái mạng nhện này sẽ phóng ra bao xa, hại bao nhiêu người vô tội nữa.
“Kẻ cùng Nhậm Học Bác giao dịch trực tiếp gọi lag ‘Hắc Xà’, từ văn kiện có thể thấy được, hai tháng này, hàng Nhậm Học Bác đều là lấy từ gã.” Miêu Doanh Doanh chỉ vào sơ đồ, cái tên phía trên Nhậm Học Bác.
Từ văn kiện có thể thấy được, Hắc xà chỉ giao dịch trực tiếp cho mỗi Nhậm Học Bác, ngoại trừ cung cấp hàng hoá, còn là người liên hệ giữa cấp trên với Nhậm Học Bác. Có thể thấy "Cấp trên" vô cùng cẩn thận, bọn chúng rất ít khi xuất hiện trước mặt Nhậm Học Bác. Chỉ có lần đầu khi Nhậm Học Bác tiếp xúc Thần Tiên Tán, vì để xác nhận thật giả, mà lão bị Hắc Xà đưa đến gặp "Cấp trên" một lần.
Nhậm Học Bác cũng vô cùng cẩn thận, gặp mặt xong liền đem đối phương nhớ kỹ, nhưng khi đó lão vẫn chưa nhìn thấy mặt đối phương, thậm chí một cái tên cũng không biết.
Nhưng qua hai tháng, vậy mà Nhậm Học Bác cũng thể không bước chân vào hàng ngũ nòng cốt của tập đoàn buôn thuốc này
“Bất quá từ văn kiện của Nhậm Học Bác có thể thấy được, Hoàng gia có liên quan đến chuyện này.” Miêu Doanh Doanh ngữ khí chắc chắn, cô khoanh một vòng đỏ trên văn kiện, “Nhậm Học Bác cùng Kỷ Tĩnh Nhu muốn gϊếŧ chết Nhậm Tĩnh Tiêu, cả hai người bọn họ có bỏ bao nhiêu cục đá đen vào phòng Nhậm Tĩnh Tiêu cũng không được gì, rồi cả hạ độc anh ta, muốn ép Nhậm Tĩnh Tiêu vào chỗ chết, nào ngờ vẫn không được. Nên Nhậm Học Bác đã hướng 'Cấp trên' mời một thiên sư đến nhà xem thử.”
Miêu Doanh Doanh nhìn về phía Hạ Cô Hàn, “Ông chủ Hạ, thiên sư này cậu cũng đã từng gặp qua, gã họ Hoàng.”
“Ừm.” Hạ Cô Hàn gật gật đầu, “Là Hoàng Bính An.”
Nhìn văn kiện của Nhậm Học Bác cũng thấy được Hoàng Bính An vừa đến Đồng Châu vào ngày trước, do lão cũng không ngờ bản thân bị chụp nhanh đến vậy.
“Còn phần văn kiện kia đâu?” Hạ Cô Hàn dựa vào trên sô pha, ngữ khí có vẻ nhàn nhã không để tâm.
Miêu Doanh Doanh lập tức click mở phần văn kiện thứ hai, "Văn kiện này là về Hắc Xà, nó được lập ra hơn mười mấy năm trước."
Hắc xà hẳn là chính là kẻ buôn thuốc cấm trong miệng Kỷ Tĩnh Nhu, gã cùng Nhậm Học Bác quen biết hơn hai mươi mấy năm, sau lại bắt được nhược điểm của Nhậm Học Bác, nên thường xuyên đến để làm tiền lão.
Mà Nhậm Học Bác đâu phải người hiền lành, dễ để người khác xâu xé?
Bên ngoài thì lão cười cười ứng phó Hắc Xà, sau đó lại âm thầm ghi chép lại mỗi lần Hắc Xà đến làm tiền. Không chỉ có như thế, trong văn kiện còn có cả video, rõ ràng quay lại khuôn mặt của Hắc Xà để làm bằng chứng.
Hai văn kiện này của Nhậm Học Bác chứa không ít tin quý giá. Một cái thì lão dùng để giữ lại những bằng chứng giao dịch với tập đoàn buôn thuốc cùng những cái tên tiêu thụ, để nếu có ngày bị còng vào đồn, lão vẫn có thể dùng nó để cò kè với phía cảnh sát. Còn cái thứ hai, chính là lão giữ lại bằng chứng kẻ đã tống tiền mình, khi đó lão còn có thể sử dụng lí do bị ép buộc mà yêu cầu giảm án.
Quả thật Nhậm Học Bác chính là con cáo tinh ranh, đường lui lão đều chuẩn bị khi vừa bắt tay vào việc. Nhưng bây giờ cái đường lui đó đều vào hết tay của Hạ Cô Hàn, thì lão chỉ có lui vào tù mà thôi.
Miêu Doanh Doanh xem xong này hai phần văn kiện, lại có ý nghĩ muốn chạy đến trước mặt Nhậm Học Bác để nói lời cảm tạ. Vì cái đường lui của lão chính là đường tiến của bọn họ a!
Ánh mắt Hạ Cô Hàn dừng lại trên khuôn mặt của Hắc Xà. Hẳn là Nhậm Học Bác đã sử dụng camera ẩn để quay lại, nên màn hình có sự rung lắc, tuy không phải quá rõ ràng nhưng Hạ Cô Hàn vẫn có thể nhìn ra ngũ quan của Hắc Xà.
“Lão quỷ,” Hạ Cô Hàn dùng khuỷu tay đâm đâm Cố Tấn Niên, “Anh thấy gã nhìn có quen không?”
Hạ Cô Hàn cùng Cố Tấn Niên một người một quỷ như hình với bóng, Hạ Cô Hàn đã gặp qua, đương nhiên Cố Tấn Niên cũng từng thấy.
Cố Tấn Niên nghe vậy liền cẩn thận nhìn màn hình.
Trong video hẳn là đã quay lén vào 2,3 năm trước, mà Hắc Xà với Nhậm Học Bác nhận thức hơn hai mươi năm, nên chắc chắn một chuyện chính là gã ta tuổi không nhỏ. Mà nam nhân trong video, thoạt nhìn chỉ hơn 30.
“Joker!”
“Joker!”
Cơ hồ cả hai vợ chồng cùng thốt ra một cái tên, cả hai không khỏi nhìn nhau mà phì cười.
Đúng vậy, cái gã Hắc Xà trong video chính là Joker, khuôn mặt con nít khiến gã nhìn trẻ hơn tuổi thật rất nhiều lần, nếu nhìn kỹ liền thấy được có 5,6 phần tương tự Joker.
Nếu tính tuổi tác thì Hắc Xà có thể là ba của Joker.
Miêu Doanh Doanh còn chưa gặp qua Joker, cho nên không biết Joker là ai, cô cũng không hỏi, mà là nói: “Tôi đã đem hình ảnh của Hắc Xà cho Sở Quân Hành, anh ấy đang tra tư liệu của người tên Hắc Xà này.”
Hạ Cô Hàn trong lòng đại khái có suy đoán, trầm ngâm trong chốc lát, lấy ra di động nhắn cho Sở Quân Hành một cái tin.
【 Hạ Cô Hàn: Sẵn tiện trả luôn chủ bá tên Joker của Tinh Thần livestream, xem cậu ta có quan hệ gì với Hắc Xà hay không ?】
>/>
Nhắn tin xong, Hạ Cô Hàn lại kêu thằng em họ nhích tới, sau đó thì thầm bên tai cậu.
Hạ Cô Dần nghe xong lúc sau, tỏ vẻ đã hiểu, gật gật đầu nói: "Em đây liền trở về?”
“Ừ” Hạ Cô Hàn không chút để ý mà lên tiếng.
Được Hạ Cô Hàn cho phép, Hạ Cô Dần liền đứng dậy rời đi.
Miêu Doanh Doanh cùng Hạ Cô Dần cùng nhau rời đi.
Hạ Cô Dần vẻ mặt đắc ý mà trở lại Bộ ngành đặc thù, vẻ mặt nâng cao, láo láo, trong miệng còn hừ hừ cả hát, cả người đều vui vẻ thiếu điều muốn viết thẳng lên mặt “Ông đây gặp được chuyện tốt!”
Người ở Bộ ngành đặc thù nhìn thấy, đều không nhịn được mà hỏi: “Hạ Cô Dần, cậu gặp chuyện gì tốt sao? Nhìn vui quá vậy?”
“Phật nói: Không thể nói, không thể nói a.” Hạ Cô Dần vẻ mặt thần bí.
“Có phải đã tìm được manh mối quan trọng?”
Hạ Cô Dần liền hắc hắc hắc cười không ngừng, một bộ tôi biết nhưng tôi không nói cho mấy người nghe. Quả thật, cực kì thiếu đánh!
Chờ Hạ Cô Dần đi khuất, thì những người vừa hỏi không khỏi xề miệng, bĩu môi, họ cho rằng Hạ Cô Dần đi theo Hạ Cô Hàn nên được hưởng ké công lao.
Mấy người giao lưu ánh mắt với nhau, bất đắc dĩ lại châm chọc, quả thật có ô dù khác hẳn với họ. Bây giờ đã tìm được manh mối quan trọng, không phải sẽ lập công lớn rồi sau đó sẽ đứng vững gót ở Tổng bộ Vụ Châu hay sao?
Hạ Cô Dần một đường hừ hừ ca hát trở lại bàn làm việc của chính mình, tư liệu trên bàn cũng không thể nhìn lấy một cái, mà trực tiếp làm ra cái bộ dạng đại gia mà ngửa ra dựa vào lưng ghế, sau đó lấy ra di động mà chơi game, cả văn phòng chỉ có cậu là nhàn nhã nhất.
Trương Cảnh Lâm khi trở về, nhìn bộ dạng Hạ Cô Dần thì không khỏi sửng sốt, sau đó lại làm như không có gì mà ngồi lại vị trí của chính mình.
Hạ Cô Dần nghe được động tĩnh, tà tà liếc mắt một cái, miệng vẫn hừ hừ mà hát, chính là không hề nói chuyện với Trương Cảnh Lâm, làm bộ không thấy được Trương Cảnh Lâm trở về.
Một hồi sau, Hạ Cô Dần phiền lòng ý táo mà kết thúc một game, sau đó lại nhìn Trương Cảnh Lâm, rồi lại nhìn điện thoại, bộ dáng như không nhịn được, cuối cùng kề sát vào Trương Cảnh Lâm, nhỏ giọng nói: “Trương Cảnh Lâm, cậu không tò mò lần này đi ra tớ có manh mối gì không hả?”
Hạ Cô Dần chọn mi nhìn Trương Cảnh Lâm, ngữ khí rất là đắc ý, âm cuối như lên vài tông.
“Tò mò.” Trương Cảnh Lâm đúng sự thật nói, nhưng giây tiếp theo lại nhíu mày, “Nhưng mấy điều không nên biết, tớ không nên nhiều chuyện thì tốt hơn.”
Hạ Cô Dần bị nghẹn một chút, rồi sau đó liền vươn tay khoác lên vai Trương Cảnh Lâm, bộ dáng như anh em tốt cùng chí hướng, “Có tớ ở đây, thì cậu lo cái gì? Dù tớ không làm được gì, cũng còn anh tớ mà, tổ trưởng của cậu cũng không dám làm khó cậu đâu. Hơn nữa,” Hạ Cô Dần dùng bả vai đâm đâm Trương Cảnh Lâm, xúi giục nói: “Tớ cũng đâu có nói thẳng ra manh mối với cậu, trao đổi đi, tớ với cậu cùng nhau lén đi thẩm vấn Kỷ Cần, ra thêm manh mối quan trọng càng tốt.”
Hạ Cô Dần không chỉ mơ mộng về tương lai, mà còn mơ giúp cho cả Trương Cảnh Lâm, “Đến lúc đó lập công chính là hai chúng ta, cậu có biết anh tớ ở Tổng bộ Vụ Châu có tiếng thế nào không? Khi đó nhờ anh ấy lên tiếng, thì cậu sẽ được điều đến Tổng bộ, không cần ngồi ngốc hoài như vậy.”
Trương Cảnh Lâm không nói chuyện, rũ mắt như đang suy nghĩ cái gì.
Hạ Cô Dần cũng không thúc giục, tiếp tục nhàn nhã mà ngồi chơi game, trong miệng vẫn hừ hừ mà hát.
Hồi lâu sau, Trương Cảnh Lâm mới thò qua, có chút do dự hỏi, “cậu thật sự có thể điều tớ qua Tổng bộ?”
“Đương nhiên,” Hạ Cô Dần đôi mắt vẫn nhìn di động , thập phần chắc chắn mà nói: “Anh tớ là Hạ Cô Hàn đó, điều một người đến Tổng bộ chỉ là cái nhấc tay với ổng.”
Ván game vừa thắng, Hạ Cô Dần “yeah” một tiếng, sau đó dẹp di động, nhướng mày, “Thế nào? Nghĩ kĩ chưa?”
Trương Cảnh Lâm do dự trong chốc lát, gật đầu nói: “Nghĩ kĩ rồi”
Hai người đạt thành chung nhận thức, lén lút mà bước qua phòng nghỉ.
Hạ Cô Dần đi vào liền thần thần bí bí mà đóng lại cửa phòng nghỉ, “Trộm thẩm vấn Kỷ Cần, cậu cũng đừng quên nha, có công chúng ta chia.”
“Tớ sẽ không quên!” Trương Cảnh Lâm xụ mặt, nghiêm túc bảo đảm nói.
Hạ Cô Dần lúc này mới tiến đến Trương Cảnh Lâm bên tai nói: “Anh tớ tra ra được dượng của Kỷ Cần, chính là Nhậm Học Bác, gần đây lão có liên lạc với người làm giấy tờ giả, xem ra là muốn nhập cư trái phép. Cậu nói xem đang yên đang lành mắc gì lại muốn bỏ trốn? Khẳng định là việc của Kỷ Cần khiến ông ta cảm thấy bất an.”
Hạ Cô Dần vừa dứt lời, lập tức nhận thấy một cổ cảm giác đang quanh quẩn xung quanh mình, lặng yên mà muốn bắt giữ cảm xúc của cậu, chính là muốn xem Hạ Cô Dần nói thật hay không.
Hạ Cô Dần cũng không cần ngụy trang cảm xúc của chính mình, bởi vì đây là lời nói thật. Cái làm Hạ Cô Dần để ý chính là, cảm giác mà Trương Cảnh Lâm toả ra khiến cậu cảm thấy phi thường quen thuộc.
Cảm giác của mỗi người đều khác nhau, vì ít nhiều nó sẽ mang hơi thở của chính người đó, mà cảm giác của Trương Cảnh Lâm khiến Hạ Cô Dần quen thuộc là vì nó giống với —— học đệ Dư Phi Bạch.
-----Còn tiếp-----