Vừa mới rời khỏi đoàn phim, Lâm Oản Oản đã bị một người ngăn lại.
"Cô Lâm phải không?"
Lâm Oản Oản dừng lại bước chân, nhìn người phụ nữ xinh đẹp mặc tây trang chuyên nghiệp đứng trước mặt: "Cô là ai?"
"Tôi là bí thư của Lãnh tổng, họ Triệu, bây giờ cô Lâm có thời gian không, giám đốc của tôi muốn nói chuyện với cô."
Lãnh tổng?
Tim Lâm Oản Oản đập thình thịch: "Là Lãnh Quân Lâm sao?"
Bí thư cười dịu dàng: "Đúng vậy."
"Được!"
Lúc Lâm Oản Oản đi theo bí thư ra khỏi thành phố Điện Ảnh và Truyền Hình thì đèn neon cũng đã được bật sáng lên, sắc trời cũng dần dần trở nên đen kịt, một chiếc xe khí phách dừng ở trước cổng thành phố Điện Ảnh và Truyền hình, lúc này cửa kính xe hạ xuống, ngồi trong xe đúng là Lãnh Quân Lâm khoát một bộ tây trang.
"Lãnh tổng.."
"Vào đi."
"Ừm."
Lãnh Quân Lâm đường đường là tổng tài của truyền thông Hoa Hạ, chắc cũng sẽ không đem cô đi bán đâu nhỉ. Lâm Oản Oản bình tĩnh mở cửa xe ra, ngồi ở ghế sau.
Bí thư Triệu ngồi vào ghế phó lái.
Lên xe, tài xế liền khởi động xe, xe chạy với tốc độ vững vàng rời đi, Thành phố Điện Ảnh và Truyền hình nhanh chóng bị bỏ lại ở phía sau. Trong xe, Lãnh Quân Lâm mặc một bộ tây trang màu đen, khuôn mặt không chút thay đổi mà ngồi.
Lâm Oản Oản: "..."
Cảm giác mà người này tạo ra khiến cô cảm thấy rất quen thuộc, có chút giống Tiêu Lăng Dạ, nhưng Tiêu Lăng Dạ mặc dù lạnh lùng, chí ít cũng có những cảm xúc khác, mà Lãnh Quân Lâm này, khuôn mặt lạnh như băng căn bản nhìn không ra một chút cảm xúc nào khác.
Cho dù là bốn năm trước lúc kết hôn với Lâm Song Song, cô cũng không thấy anh ta cười lần nào..
Trong xe không một ai nói chuyện, Lâm Oản Oản bất an dịch dịch mông, vô cùng xấu hổ, cô ho nhẹ một tiếng: "Lãnh tổng, chúng ta đang đi đâu đây?"
"Công ty!"
"Ồ!"
Trong xe lại trở nên im lặng.
Lâm Oản Oản cũng không nói gì nữa, tựa vào cửa kính xe để thưởng thức cảnh đêm của Vân Thành, Vân Thành là một thành phố cạnh biển, không khí ẩm ướt, thời tiết thay đổi cũng nhanh, buổi sáng còn nắng chói chang oi bức không chịu nổi, lúc này thế mà lại đổ cơn mưa nhẹ.
Đầu Lâm Oản Oản dán lên trên cửa kính, lẳng lặng nhìn những hạt mưa rơi ngoài cửa kính, đột nhiên, một đạo tầm mắt khó có thể bỏ qua dừng ở trên người của cô, Lâm Oản Oản vừa quay đầu lại, liền nhìn thấy Lãnh Quân Lâm nhìn cô với ánh mắt vô cũng phức tạp, cô nháy mắt mấy cái, nhìn kỹ lại, ánh mắt của anh ta đã khôi phục vẻ lạnh như băng.
Lâm Oản Oản: "..."
Lãnh Quân Lâm quay đầu đi chỗ khác: "Không tính toán móc nối quan hệ với tôi sao?"
Lâm Oản Oản sửng sốt.
"Hả?"
"Cô là em họ của Lâm Song Song, tôi vẫn nhớ rõ cô."
Lâm Oản Oản kinh ngạc.
Không ngờ tới, bốn năm trước bọn họ chỉ gặp nhau đúng một lần, Lãnh Quân Lâm vậy mà có thể nhớ rõ cô.
"Lãnh tổng là bởi vì tôi là em họ của Lâm Song Song, cho nên mới muốn nói chuyện với tôi sao?"
"Không phải!"
Lâm Oản Oản buông lỏng tay: "Vậy là được rồi."
Lãnh Quân Lâm trầm mặc một lúc lâu: "Cô với chị họ của cô, rất khác nhau."
"Mỗi người đều là một cá thể độc lập."
Lãnh Quân Lâm sửng sốt một chút, lập tức gật đầu: "Cô nói đúng!"
Sau đó, anh ta vẫn trưng ra khuôn mặt lạnh, nhưng Lâm Oản Oản có thể cảm nhận được, hơi thở trên người anh ta đã không còn lạnh băng như trước nữa.
Lâm Oản Oản: "..."
Thật sự là một người kỳ quái.
Xe rất nhanh đã lái tới công ty truyền thông Hoa Hạ, khu văn phòng của truyền thông Hoa Hạ là một tòa nhà sang trọng, trong tòa nhà có một tấm biển dựng thẳng đứng, trên đó ghi bốn chữ "Truyền thông Hoa Hạ" to lớn đầy mạnh mẽ, vô cùng bắt mắt. Có tổng cộng ba mươi hai tầng, lúc xe đến nơi đã gần bảy giờ tối nhưng cả tòa nhà vẫn đèn đuốc sáng trưng như trước.
Lâm Oản Oản và Lãnh Quân Lâm còn có bí thư Triệu cùng nhau xuống xe, đi vào tòa nhà.
Không gian ở lầu một vô cùng lớn, bên cạnh bày vài bộ sô pha màu vàng nhạt, quầy lễ tân đặt ở vị trí dễ nhìn thấy nhất, bọn họ vừa mới bước tới trước quầy lễ tân, cô tiếp tân xinh đẹp đã khom người xuống.
"Chào giám đốc!"
Lãnh Quân Lâm mặt vô cảm gật gật đầu.
Bên cạnh quầy lễ tân đặt một kệ tạp chí, tạp chí đặt ở trên kệ đều là trang bìa của những nghệ sĩ trong công ty.
Các bức tường xung quanh được dán đầy ảnh của các nghệ sĩ trong công ty dựa vào địa vị của từng người, Lâm Oản Oản nhanh chóng nhìn lướt qua, liền lướt hơn mấy chục bức ảnh. truyện đam mỹ
Trong đó có rất nhiều ngôi sao nổi tiếng hàng đầu đã giải nghệ, và rất nhiều ngôi sao tuyến đầu đang phát triển.
"Bí thư Triệu, cô và cô Lâm bàn bạc chuyện ký hợp đồng đi."
"Vâng!" Bí thư Triệu cười rồi dẫn Lâm Oản Oản vào phòng khách: "Cô Lâm, mời đi theo tôi."
"Ký hợp đồng?"
"Đúng vậy!" Bí thư Triệu cười nói: "Hôm nay giám đốc của chúng tôi cố ý đi đến đoàn phim để xem cô Lâm diễn xuất, cảm thấy cô Lâm vô cùng có tiềm lực, cho nên quyết định sẽ ký hợp đồng với cô Lâm. Cô Lâm hẳn là cũng có hiểu biết nhất định về công ty chúng tôi rồi, nếu đã như vậy, tôi sẽ không giới thiệu nhiều thêm nữa. Công ty đã chuẩn bị sẵn hợp đồng, tôi sẽ đi lấy ngay, nếu không có vấn đề gì thì chúng ta nhanh chóng xác định hợp đồng, như vậy có được không?"
".. Được."
Tim Lâm Oản Oản đập thình thịch.
Mặc dù đã có tính toán từ trước, nhưng lúc thật sự ký hợp đồng thì cô vẫn vô cùng kích động!
Bởi vì cô có tìm hiểu qua, Hoa Hạ rất ít khi ký hợp đồng với người mới. Tuy rằng hiếm khi ký hợp đồng với người mới, nhưng chỉ cần ký hợp đồng thì công ty sẽ hết lòng nâng người mới lên, trừ khi tư chất thật sự là quá kém, nếu không thì cơ bản đều có thể được phủng lên cao.
Sau khi ký hợp đồng với công ty, cô chỉ cần phụ trách việc diễn xuất, những chuyện lộn xộn còn lại đều không cần vào xen vào.
Bí thư Triệu nhanh chóng lấy hợp đồng đến.
Lâm Oản Oản cẩn thận đọc kỹ hợp đồng, càng đọc cô càng khiếp sợ!
Bởi vì hợp đồng đối với cô khá là hào phóng.
Trong hợp đồng, công ty sẽ tìm cho cô các thông cáo, gia tăng khả năng lộ diện của cô, sẽ chuẩn bị trợ lý cho cô, cung cấp nơi ở phương tiện đi lại cho cô. Hơn nữa, ngay cả kịch bản cũng không phải là bắt buộc diễn, trừ việc mỗi năm quay một bộ phim truyền hình và điện ảnh cho công ty, những kịch bản còn lại đều là cô tự mình quyết định.
Liền ngay cả lợi nhuận công ty cũng là chia sáu-bốn.
Cô sáu!
Công ty bốn!
Phải biết rằng, các công ty giải trí đều là chia lợi nhuận theo 50-50, đừng xem thường 10% lợi nhuận này, nếu là một nghệ sĩ nổi tiếng, 10% lợi nhuận vẫn là một số tiền vô cùng đáng kể đó!
Hơn nữa lợi nhuận này cũng không phải cố định, chỉ cần sau này cô giành được giải thưởng lớn, phần trăm lợi nhuận có thể sửa đổi.
"Bí thư Triệu.. Hợp đồng này, có phải là lấy sai rồi không?"
"Đúng rồi mà, đây là hợp đồng chuẩn bị cho cô Lâm, cô Lâm có vấn đề gì sao?"
"Không có.."
Cô chỉ là cảm thấy hợp đồng này, tốt đến quỷ dị.
Duy chỉ có mấy chỗ có chút kỳ quái.
Thứ nhất. Công ty giải trí bình thường sẽ ký hợp đồng 5 năm với các nghệ sĩ, bởi vì ai cũng không thể chắc chắn rằng người nghệ sĩ đó có thể nổi tiếng hay không, thời gian năm năm nếu phủng mãi mà vẫn không nổi thì hoàn toàn có thể chấm dứt hợp đồng để khỏi bị thua lỗ, mà hợp đồng của cô là mười năm.
Thứ hai, không được phép yêu đương. Ngành giải trí hiện nay đã khác rất nhiều với những năm bảy mươi tám mươi rồi, thời điểm đó chỉ cần nghệ sĩ công khai tình yêu của mình, thì mức độ nổi tiếng sẽ suy giảm trên diện rộng. Nhưng bây giờ sự tiếp nhận của người hâm hộ đã được nâng cao, nếu yêu đương với mấy người trong ngành, không có việc gì thì tú tú ân ái, phát phát cẩu lương thì cũng có thể gia tăng tỉ lệ lộ mặt.
Đối với nghệ sĩ hay là công ty đều là trăm lợi không một hại.
Nhưng công ty lại không cho phép cô yêu đương.
Thứ ba, tiền vi phạm hợp đồng!
Từ lúc ký hợp đồng, chỉ cần cô làm trái với các điều khoản trong hợp đồng, cô sẽ phải trả khoản bồi thường tiền vi phạm hợp đồng cao ngất trời lên đến một tỷ nhân dân tệ.
Một tỷ!
Phòng chừng cả đời cô đều không kiếm được nhiều tiền như vậy.
Cô cầm bút, bị con số một tỷ ép đến có chút hít thở không thông, Lâm Oản Oản tốt xấu gì cũng từng là người lăn lộn trong giới giải trí ở nước M, cho tới bây giờ cô cũng chưa từng nghe qua công ty nào có mức bồi thường tiền vi phạm hợp đồng cao như vậy!
Cô nhất thời do dự.