Ông Chồng Tổng Tài Không Dễ Chọc

Chương 21: Tôi Giúp Cô Cởi



"A-"

Lâm Oản Oản hét lên một tiếng: "Đi ra ngoài!"

Tiêu Lăng Dạ chẳng những không đi ra ngoài, bước chân còn lớn hơn nữa, anh bước mấy bước liền đi lại chỗ cô, nâng lấy cánh tay của cô, đỡ cô đứng thẳng lên.

Cùng lúc đó, Lâm Duệ và Tâm Can vọt vào trong phòng vệ sinh như một cơn gió.

"Mẹ!"

"Dì!"

Hai đứa nhỏ trăm miệng một lời: "Mẹ/Dì có sao không?"

Lâm Oản Oản cố gắng nở một nụ cười: "Không sao không sao."

Hai đứa nhỏ nửa tin nửa ngờ nhìn cô.

Vẫn là Tiêu Lăng Da mở miệng: "Hai con ra ngoài trước đi."

Lâm Duệ cau mày nhìn anh.

Tâm Can cũng có chút ngập ngừng: "Pa pa.."

"Dì của con muốn đi vệ sinh, các con ở trong này không tiện lắm."

Mặt Lăng Duệ càng nhăn hơn.

Đúng thế!

Tuy rằng cậu mới ba tuổi cũng biết loại chuyện cá nhân riêng tư này, cậu với Tâm Can ở đây, mẹ không tiện đi vệ sinh được, nhưng người đàn ông này thì có phương tiện sao?

Giống như nhìn ra sự bất mãn của cậu, lông mày của Tiêu Lăng Dạ hơi nhướng lên: "Cháu đỡ nổi mẹ cháu sao?"

Được rồi!

Cậu bé nhìn tay nhỏ chân nhỏ của chính mình, ảo não gục đầu xuống, yên lặng lôi kéo Tâm Can đi ra ngoài.

Hai đứa nhỏ vừa đi, Lâm Oản Oản ngay lập tức nhe răng nhếch miệng xoa xoa mông!

Đau!

Đau quá đi!

Vừa rồi cô tự mình đỡ tường, chờ sau khi Tiêu Lăng Dạ đi ra ngoài, cô mới từ từ buông tay ra, sau đó đặt mông ngồi trên bồn cầu, chờ cho hai cái đùi của cô có một chút của cảm giác sau đó cô mới đứng lên.. Khụ, cởi quần!

Kết quả!

Cô đã đáng giá hai cái đùi của cô quá cao rồi, vừa mới run rẩy đứng lên, chân cô liền mềm nhũn, một mông ngồi chồm hổm trên mắt đất.

Đau đến mức cô chảy cả nước mắt.

Lâm Oản Oản nhịn đến mặt đều vặn vẹo.

Cô một lần nữa đỡ lấy tường, hất tay Tiêu Lăng Dạ: "Anh cũng đi ra ngoài đi!"

"Đừng cậy mạnh!" Sắc mặt Tiêu Lăng Dạ trầm xuống, không có buông tay cô ra, anh lập tức mở bệ ngồi của cái bồn cầu lên, sau đó, ánh mắt anh rơi vào chiếc quần ngủ của cô, ánh mắt đấu tranh, còn khó giải quyết hơn so với chuyện làm sinh ý mấy trăm triệu.

Một giây!

Hai giây!



Năm giây!

Giống như là trải qua cả một thế kỷ, rốt cuộc Tiêu Lăng Dạ cũng hạ quyết tâm, ánh mắt anh trở nên kiên định, anh đưa tay hướng về phía quần của cô.

Lâm Oản Oản bị dọa đến hoa dung thất sắc: "Tiêu Lăng Dạ! Anh muốn làm gì?"

"Hoặc là tôi giúp cô thoát, hoặc là tôi giúp cô tự cởi, chọn một cái đi!"

"Tôi không cần!"

Tiêu Lăng Dạ: "Vậy cô cứ để như vậy rồi giải quyết đi."

Lâm Oản Oản: "..."

Cô hung tợn trừng mắt nhìn Tiêu Lăng Dạ, nhưng bởi vì cô đã nhịn quá lâu, nên ánh mắt căn bản không có tính uy hiếp gì, cô khom lưng khoanh chân lại, vẻ mặt đau khổ: "Tiêu Lăng Dạ, tốt xấu gì thì tôi cũng là bởi vì giúp anh có một giấc ngủ ngon nên mới biến thành như vậy, sao anh có thể lấy oán trả ơn như thế chứ!"

"Tôi là đang báo đáp cô!" Nếu đổi thành người khác, có nghẹn đến chết cũng không có quan hệ gì với anh!

"Tiêu Lăng Dạ.."

"Đêm qua mặc dù là tôi ngủ, nhưng mà cũng không phải là ngủ như chết, những việc cô làm với tôi, tôi cũng có cảm giác." Tiêu Lăng Dạ thình lình nói ra một câu.

Lâm Oản Oản nửa ngày cũng không thăm dò ra ý của anh là gì.

Tiêu Lăng Dạ chậm rãi vỗ vỗ túi tiền của chính mình, trong nháy mắt, một luồng hơi nóng xông thẳng lên đầu, hai má Lâm Oản Oản đỏ đến mức có thể nhỏ ra máu.

"Anh, anh anh anh.. Tôi, tôi tôi tôi chỉ là tìm điện thoại của anh, tôi nghĩ là anh té xỉu, muốn tìm người tới cứu anh, tôi, tôi cũng không có cố ý sờ của anh!"

Khóe miệng Tiêu Lăng Dạ khẽ nhếch, một bộ biểu tình "Cô tha hồ muốn nói gì thì nói."

Lâm Oản Oản: "..."

Anh đây là muốn nói cho cô, cô cũng đã sờ qua anh rồi, bây giờ mới cảm thấy thẹn thùng không khỏi cũng quá muộn.

Lâm Oản Oản cắn răng: "Xem như anh lợi hại!"

Cô nhịn đến hốc mắt đều đỏ, toàn bộ cốt khí đều không còn, cô vịn vào Tiêu Lăng Dạ: "Anh nhắm mắt lại!"

Tiêu Lăng Dạ nghe lời nhắm mắt lại.

Lâm Oản Oản một tay đỡ lấy cánh tay anh, tay kia thì từng chút từng chút một cởi quần ngủ của cô ra.. Ánh mắt gắt gao nhìn Tiêu Lăng Dạ, chỉ sợ anh đột nhiên mở mắt ra, cả quá trình, biểu tình của cô là khuất nhục.

Sau khi xong xuôi, cô nhanh chóng ngồi vào bồn cầu.

Mới vừa ngồi xuống, càng không nhịn được.

"Ào ạt!"

Tiếng nước chảy vô cùng lớn, đặc biệt hơn là nhà vệ sinh chỉ có hai người bọn họ, tại một nơi yên tĩnh như vậy, âm thanh có vẻ càng thêm vang dội, Lâm Oản Oản xấu hổ mặt đỏ bừng lên!

Cô thề!

Đời này cô chưa bao giờ mất mặt giống như vậy bao giờ!

Cô nhanh chóng giải quyết vấn đề cá nhân của mình, sau khi lau xong, cô lấy tốc độ ánh sáng mặc quần vào.

"Xong rồi?"

Lâm Oản Oản không lên tiếng.

Tiêu Lăng Dạ mở mắt ra, nhìn thấy khuôn mặt đỏ bừng của cô, giống như là một con mèo hoang tùy thời đều có thể tạc mao, hung hăng trừng mắt nhìn anh.

Trong ánh mắt của Tiêu Lăng Dạ chợt lóe qua một nụ cười.



Cuối cùng!

Lâm Oản Oản vẫn là bị Tiêu Lăng Dạ ôm từ phòng vệ sinh ra.

Trong phòng khách.

Tiêu Diễn giống như một thiếu nữ hoài xuân, hai tay anh ta ôm trái tim, nhìn hai người đi tới, anh ta nhỏ giọng lại kích động nói với Tống Liên Thành: "Ôm ôm, lại ôm! Tống Liên Thành, đây là lần thứ ba anh tôi ôm Tiểu Oản Oản rồi, gào khóc ngao, tôi đã nói là đối với anh tôi cô ấy khác với.. Không đúng không đúng, không chỉ là anh tôi, còn có Tâm Can, đối với Tâm Can cô ấy cũng rất đặc biệt. Ngao, lần này thật sự sẽ có thêm một người chị dâu rồi."

* * *

Mông vừa mới chạm vào chiếc ghế sô pha mềm mại, Lâm Oản Oản đã nhanh như tia chớp cách Tiêu Lăng Dạ một khoảng xa. Cô không chút nghĩ ngợi, thậm chí không thèm tìm lý do, trực tiếp hạ lệnh đuổi khách: "Mấy người cần phải đi rồi!"

Nếu sớm biết chuyện giữ Tiêu Lăng Dạ ở lại sẽ phát sinh ra một loạt chuyện như vậy, thì dù có đánh chết cô, cô cũng sẽ không cho anh ngủ lại.

"Tiểu Oản Oản.."

"Đi mau đi mau!"

Tiêu Diễn còn muốn nói cái gì đó, nhưng lại bị ánh mắt của Tiêu Lăng Dạ ngăn lại, anh cầm lấy quần áo mà Tiêu Diễn kêu người cầm tới đây, đi vào phòng thay quần áo, sau đó kêu Tâm Can: "Tiêu Tâm Can!"

"Pa pa, phải về sao?" Khuôn mặt nhỏ nhắn của Tâm Can tràn ngập biểu tình không muốn đi.

Tiêu Lăng Dạ vuốt cằm.

Tâm Can cúi đầu, hậm hực nói lời tạm biệt với Lâm Duệ: "Anh Duệ, em phải về."

"Ừm."

"Nếu có thời gian rảnh em sẽ đến chơi với anh."

Lâm Duệ liếc mắt nhìn Tiêu Lăng Dạ một cái, một lúc lâu sau mới gật đầu: "Ừm!"

"Em sẽ nhớ anh, anh cũng phải nhớ em đó."

".. Ừm!"

Sau khi tạm biệt với cậu xong, bé con lại lưu luyến nói lời tạm biệt với Lâm Oản Oản: "Dì, vậy con với pa pa đi trước.."

Đối mặt với Tâm Can, Lâm Oản Oản thật sự không thể nào giữ được vẻ mặt lạnh lùng của cô, sắc mặt cô dịu đi một chút, gật đầu: "Được."

"Vậy.. Dì, hẹn gặp lại."

"Hẹn gặp lại!"

* * *

Mấy người họ cùng nhau đi thang máy xuống lầu.

Trong lúc đó, Tiêu Diễn vẫn ríu rít hỏi: "Anh, anh thành thật nói cho em biết, không phải là anh coi trọng Tiểu Oản Oản rồi đi? Có phải hay không có phải hay không?" Thấy Tiêu Lăng Dạ không nói lời nào, anh ta vội đến giơ chân: "Emma, mau nói cho em biết đi, thật sự là nóng lòng muốn chết."

Không chỉ có Tiêu Diễn, ngay cả Tống Liên Thành và Tâm Can đều chờ Tiêu Lăng Dạ trả lời.

Tiêu Lăng Dạ vẫn trầm mặc.

Chờ ra khỏi thang máy, anh mới lấy điện thoại ra, sau khi khởi động máy, lập tức tìm số của Lãnh Quân Lâm, trực tiếp gọi qua.

Điện thoại nhanh chóng được chuyển tiếp.

"Lão Đại?"

Tiêu Lăng Dạ đi thẳng vào vấn đề: "Quân Lâm! Trong vòng ba ngày phải hoàn thành xong hợp đồng của Lâm Oản Oản và gửi vào email của tôi, tôi muốn đích thân xem xét."

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv