Lâm Oản Oản: "..."
Chẳng lẽ những lời khách sáo như thế này thật sự không còn phổ biến ở quốc nội nữa sao?
Lâm Oản Oản há hốc mồm!
Nhìn Tiêu Tâm Can vui vẻ đến mức khoa tay múa chân, lại nhìn mưa đá rơi bùm bùm ở bên ngoài, cuối cùng Lâm Oản Oản cũng không nói mấy lời nói đuổi người khác đi. Cô dọn dẹp phòng ngủ của Lâm Duệ một chút, lại thay chăn ga trải giường, vỏ chăn và bao gối mới trong phòng cậu.
Một lát sau, cô ra khỏi phòng ngủ, đặt một bộ đồ ngủ bên cạnh Tiêu Lăng Dạ: "Tối hôm nay Duệ Duệ sẽ ngủ cùng với tôi, còn hai người ngủ trong phòng của thằng bé đêm nay đi. Đây là đồ ngủ của Duệ Duệ, Tâm Can với thằng bé cũng cao ngang ngửa nhau, hẳn là sẽ mặc vừa. Nhưng mà chỗ tôi không có quần áo cho đàn ông.."
Chỗ của cô có quần áo đàn ông mới không bình thường đó!
"Ngày mai tôi sẽ nói trợ lý đem tới đây."
"Được!"
Tiêu Tâm Can nắm lấy quần áo của Lâm Oản Oản, ngưỡng khuôn mặt nhỏ nhắn đầy vẻ chờ mong nhìn cô: "Dì ơi, cháu có thể ngủ với dì và anh không?"
"Ngủ với dì?" Lâm Oản Oản liếc mắt nhìn Tiêu Lăng Dạ: "Cháu không muốn ngủ với pa pa của cháu sao?"
"Tâm Can không cần pa pa, Tâm Can muốn dì cơ!"
Bé con này hình như rất ỷ lại cô, nhưng nhìn đôi mắt to sáng ngời đầy vẻ chờ mong của bé, cô không thể nào thốt ra những lời từ chối được: "Cháu hỏi bố cháu xem thử có được không."
Tâm Can lập tức quay đầu lại, bày ra biểu tình vô cùng đáng thương.
"Pa pa.."
"Tùy con."
"Oh yeah!"
Tiêu Tâm Can giống như sợ Tiêu Lăng Dạ đổi ý, ôm áo ngủ vọt vào phòng của Lâm Oản Oản.
Lâm Oản oản tìm đồ vệ sinh cá nhân mới cho Tiêu Lăng Dạ: "Tiêu tiên sinh, anh tắm rửa xong thì ngủ sớm một chút đi, nếu có vấn đề gì thì kêu tôi."
Tiêu Lăng Dạ cầm lấy đồ trong tay cô, đầu ngón tay anh vô tình lướt qua lòng bàn tay cô, như là có tia lửa xẹt qua, lòng bàn tay anh run lên, ngay lập tức trở nên nóng bỏng.
Lâm Oản Oản nhanh như chớp rút tay cô lại.
"Tôi, tôi trở về phòng đây!"
Nói xong, không chờ Tiêu Lăng Dạ kịp phản ứng, cô nhanh chóng chạy vào phòng.
Ở phía sau, Tiêu Lăng Dạ nhìn bóng dáng chạy trối chết của cô, đôi mắt đen thâm thúy như biển sâu, mà đáy biển hình như có ngọn núi lửa đang phun trào, mang theo hơi nóng thiêu đốt.
* * *
Hai đứa bé cực ngoan, tự mình tắm rửa, tự mình đổi áo ngủ, sau đó tự động vén chăn lên giường nằm xuống.
Lâm Oản Oản tắm rửa xong, thay một bộ đồ ngủ bảo thủ nhất, nhìn vào gương thấy không có gì không ổn mới đi ra khỏi phòng tắm.
Mở cửa ra liền nhìn thấy hai đưa bé kia ngồi chơi ở trên giường.
Không biết Lâm Duệ lén lấy một lon bia từ lúc nào, cậu khui nắp lon bia ra, lạnh lùng đưa cho Tâm Can: "Vừa rồi lúc ăn cơm không phải là em muốn nếm thử sao, nhưng mà chỉ có thể uống một ngụm nhỏ thôi đó."
"Oa! Cảm ơn anh!"
Bé con thật sự rất nghe lời, nhấp một ngụm bia nhỏ.
Hương vị của bia cũng không ngon mấy, vừa đắng lại vừa chát, nhưng bé con lại cực kỳ vui vẻ.
Anh Lâm Duệ đối với bé thật tốt.
Bé chỉ là là lặng lẽ nhìn thoáng qua, cậu liền nhớ kỹ, còn lén lút mang vào phòng đưa cho bé.
Tâm can cảm động đến mức nước mắt lưng tròng.
"Anh, anh thật tốt!"
"Đó là đương nhiên!"
Ngoài cửa sổ, mưa rền gió dữ, nhưng trong phòng lại vừa ấm áp vừa ngọt ngào, nhìn hai đứa nhỏ vui vẻ mặt mày hồng hào, Lâm Oản Oản không nhịn được nở nụ cười bước tới.
"Nói cái gì mà vui vẻ như vậy?"
"Không, không có gì!"
Bé con vội vàng giấu lon bia ra sau lưng, Lâm Oản Oản giả bộ như không nhìn thấy gì hết, cô đi đến tắt đèn, chỉ để lại ngọn đèn bàn mờ nhạt trên tủ đầu giường, rồi cởi giày leo lên giường: "Đừng chơi nữa, thời gian cũng không còn sớm, mau đi ngủ đi."
"Mẹ, mẹ ngủ ở giữa!"
"Dì, dì ngủ ở giữa!"
Hai đứa nhỏ đồng thanh nói.
Dứt lời, hai đứa nhìn nhau, cùng nở nụ cười.
"Được, mẹ ngủ ở giữa!" Lâm Oản Oản nằm xuống ở giữa chiếc giường lớn, sau đó duỗi hai cánh tay ra, hai đứa nhỏ tự giác gối lên cánh tay của cô nằm xuống, cô cong hai cánh tay lại, hai đứa nhỏ đã bị cô ôm vào trong ngực.
"Dì, dì kể cho cháu một câu chuyện xưa trước khi ngủ nha?"
Cũng đúng!
Trước khi ngủ thì mấy đứa trẻ đều thích nghe chuyện xưa.
Huống chi, Lâm Duệ đều đã lớn như vậy rồi, mà cô còn chưa bao giờ kể cho cậu nghe một câu chuyện xưa nào, trước kia khi còn ở nước M cô luôn vội vàng đi đóng vai phụ, thường xuyên đi sớm về khuya. Thường thì khi cô rời khỏi nhà thì Duệ Duệ còn chưa có tỉnh, lúc cô trở về thì cậu cũng đã ngủ rồi.
Nghĩ đến đây, Lâm Oản Oản có chút áy náy, có lẽ cô còn không dành nhiều thời gian cho con trai của cô bằng bảo mẫu nữa.
"Được, dì kể chuyện xưa cho hai đứa nghe, um.. Kể chuyện xưa nào mới tốt đây, kể chuyện Tư Mã Quang đập bể đi."
"Được ạ."
"Vào thời nhà Tống, có một đứa trẻ tên là Tư Mã Quang. Một hôm, cậu bé chơi cùng với lũ trẻ con ở trong vườn, trong vườn có hoa lá, cây cối, còn có núi giả, lũ trẻ đó cậu chạy tôi đuổi theo, đột nhiên có một cậu bé từ núi giả rơi xuống cái bể chứa nước ở dưới ngọn núi giả đó. Cậu bé đó lớn tiếng kêu cứu, lũ trẻ chơi chung với cậu đều vô cùng kinh hoảng, chỉ có Tư Mã Quang lâm nguy không sợ, cậu nhìn thấy tảng đá ở trên núi giả, rồi cầm lấy tảng đá đập phá cái bể đó, cứu cậu bé kia ra."
Hai đứa nhỏ nghe đến say sưa, hoàn toàn không có ý định đi ngủ.
Lâm Oản Oản bật cười, xoa xoa đầu của hai đứa: "Hai đứa nói cho mẹ biết, câu chuyện này muốn nói với chúng ta điều gì?"
Tâm Can và Lâm Duệ trăm miệng một lời nói: "Nói cho chúng ta biết tầm quan trọng của việc biết bơi lội!"
Lâm Oản Oản ha ha cười rộ lên.
Cô rốt cuộc cũng biết tại sao hai đứa nhỏ này có thể chơi cùng với nhau rồi, mạch não của hai đứa nhỏ này đều giống nhau như vậy mà!
Mà con trai của cô thì giống cô!
Mạch não của Tâm Can cũng không cẩn thận và nghiêm túc như Tiêu Lăng Dạ, cũng không biết mẹ bé là người như thế nào, vì sao lại không sống chung với Tiêu Lăng Dạ.
Là đã qua đời.. Hay là do người nhà của Tiêu Lăng Dạ không cho cô ấy vào cửa, cho nên họ bắt buộc phải tách ra?
"Dì ơi, Tâm Can còn muốn nghe chuyện xưa tiếp."
"Được!"
Lâm Oản Oản định thần lại, vỗ nhẹ vào lưng của hai đứa nhỏ, nhỏ giọng kể cho chúng nghe thêm vài câu chuyện xưa nữa, cho đến khi hơi thở đều đều của hai đứa nhỏ truyền ra từ trong lồng ngực của cô.
Bộ dáng nhắm nghiền đôi mắt ngủ thiếp đi của cả hai giống như là hai thiên thần nhỏ.
Lâm Oản Oản nhìn trong chốc lát, ngạc nhiên khi phát hiện ra rằng, hai đứa bé lớn lên thế mà lại có chút giống nhau, thoạt nhìn, Tâm Can lớn lên tròn vo mũm mĩm, Duệ Duệ thì có chút gầy, một chút cũng không giống nhau. Nhưng nếu cẩn thận nhìn một chút, miệng và mũi của cả hai giống như từ một khuôn tạc ra.
Nếu em gái song sinh kia của Duệ Duệ còn sống..
Trái tim hung hăng co thắt lại, hận ý trong lòng như hồn ma quỷ quái bay ra ngoài, Lâm Oản Oản hít sâu một hơi, nhắm chặt hai mắt lại ép buộc bản thân không được nghĩ tiếp nữa.
Ba ngày trước, cô đã đối mặt với Lâm Vi ở trên phim trường.
Đó chính là một cái bắt đầu.
Những người đó nợ cô, nợ mẹ của cô, nợ chị của cô, cô sẽ khiến bọn họ từng chút từng chút một.. trả lại tất cả.
Nghĩ đến người chị Lâm Duyệt của cô, Lâm Oản Oản cắn chặt môi.
Sau khi về nước, người đầu tiên cô muốn liên hệ chính là Lâm Duyệt, Lâm Duyệt là chị gái ruột cùng cha cùng mẹ với cô, lớn hơn cô sáu tuổi. Chị ấy thừa hưởng tất cả dung mạo của mẹ, lớn lên vô cùng xinh đẹp, năm chị ấy mười tám tuổi, người cha Lâm Đại Phúc kia thâu tóm hết toàn bộ tiền tài và các bất động sản ở trong nhà, còn đánh chủ ý lên người của chị ấy.
Ông ta ép buộc chị ấy phải bỏ học, hơn nữa còn tìm cho chị ấy một người đàn ông trung niên, rồi để cho chị ấy kết hôn với người đó.
Chị ấy đương nhiên sẽ không đồng ý.
Nhưng Lâm Đại Phúc lại lấy cô ra để uy hiếp chị ấy, nói là nếu chị ấy không lấy chồng, ông ta sẽ đánh gãy chân của cô, để cho cô ra đường ăn xin, chị ấy vì cô đành phải chịu thua, cuối cùng phải gả cho người đàn ông kia.
Ở nước M, cô không dám liên hệ với chị ấy, lúc đó cô còn chưa đủ cường đại, cô sợ cô bị Tôn Hà Anh phát hiện ra, rồi chạy tới giết cô diệt khẩu.
Sau khi về nước, cô sợ xa nhau lâu rồi tình cảm bị phai nhạt, ngược lại lại không dám liên hệ.
Đã đến lúc phải liên lạc với chị ấy..
Lâm Oản Oản mơ mơ màng màng nghĩ, rồi dần dần ngủ thiếp đi.
Ngủ đến nửa đêm, Lâm Oản Oản bị âm thanh phát ra từ trong phòng bếp làm bừng tỉnh!