Nghe được lời bác sĩ Dương nói, Dụ Trừng biết anh đang hiểu sai ý của cậu.
Thế nhưng vô luận anh có hiểu lầm thế nào cậu cũng không muốn giải thích.
Có lúc lòng tự trọng so với hết thảy mọi thứ đều quan trọng hơn. Cậu cũng chỉ còn có lòng tự trọng mà thôi.
Vì vậy cậu không gật đầu, mà cũng không có lắc đầu, chỉ là ám muội không rõ mà trầm mặc, mặc cho anh từ trong trầm mặc của cậu tìm tới đáp án.
Bác sĩ Dương sắc mặt từng điểm từng điểm âm trầm xuống, Dụ Trừng thoáng mà cảm giác được một loại bất an, anh đột nhiên đứng dậy, Dụ Trừng thấp kêu một tiếng, liền bị anh tóm tay lôi đi ra ngoài.
Hàng hiên đi tới đi lui đều là người, Dụ Trừng một đường bị sắc mặt âm trầm của anh lôi ra khỏi ký túc xá, đi ngang qua phòng bảo vệ, bảo vệ già rất thiện ý mà nhắc nhở: "Tuổi trẻ oa oa hay phạm sai lầm, phụ huynhbkhông nên quá nóng lòng, phải kiên trì giáo dục..."
Mặc ông nói gì hai người đã đi rất xa.
Dụ Trừng giãy giụa, nhưng vẫn bị kéo đến vườn hoa nhỏ sau ký túc xá, đã sắp đến thời gian đóng cửa, ai nấy đều vội vã trở về.
Mượn điểm sáng ánh trăng, Dụ Trừng nhìn thấy mặt anh chặt banh, nhìn thật giống nghiến răng nghiến lợi, quai hàm cũng hơi co giật.
Tuy rằng vẫn luôn cảm thấy được anh có loại làm người sợ hãi, mà Dụ Trừng kỳ thực chưa từng thấy bác sĩ Dương chân chính nổi giận bộ dáng sẽ như thế nào, nghĩ một chút liền sợ đến chân đều mềm nhũn.
Lá gan nhỏ bé kia trong nháy mắt bay mất, đều sợ đến nói lắp, âm thanh cũng run lên run rẩy: "Anh!, anh muốn gì ?"
Tuy rằng cậu căn bản không biết mình là nơi nào chọc giận anh. Dưới cái nhìn của anh, vô luận thế nào, đều không giống như bác sĩ Dương thường ngày.
"Mấy ngày không trở về nhà, không nhận điện thoại, cùng người khác cả ngày khỏa thân cùng nhau, liền sinh bệnh nằm viện, còn cần người khác đến thông baó cho. Bây giờ còn vì nam nhân khác không cùng ta trở về, " giọng anh lộ ra hàn ý, lại có chút bất chấp tựa, "Em còn hỏi anh muốn gì? ".
Bác sĩ Dương trong lời nói rõ rõ ràng ràng mà khiển trách cậu, chỉ kém không đem cậu thành "hồng hạnh xuất tường" (ngoại tình) nói ra khỏi miệng.
Quả thực không có so đo hay trả đũa, Dụ Trừng trợn mắt lên, khiếp sợ và phẫn nộ, làm cho cậu khí huyết cuồn cuộn, nhất thời đều quên đối anh sợ hãi.
"Anh nói cái gì? " thanh âm cậu đều giận đến biến điệu, đầu óc trống không, dấu díếm trong lòng giờ đây bắt đầu sôi trào :"Rõ ràng là anh, anh không phải đã có Lâm Vị Hàn sao, anh nếu yêu thích hắn, hoàn toàn không bỏ xuống được hắn, đi tìm hắn là được rồi, vì sao còn muốn tới trêu chọc em, vì sao còn muốn lấy em làm bia đỡ đạn? Anh về bệnh viện tìm hắn là được rồi! Em cũng đã tránh xa, không muốn thấy các người ở cùng một chỗ, anh bằng cái gì còn muốn đến làm phiền em!"
Bác sĩ Dương đại khái là không nghĩ tới chính mình bị chất vấn, còn gặp phải mãnh liệt phản kích như thế, đồng thời ngoài ý muốn nghe được có hiểu lầm nhất thời nhíu chặc lông mày: "Lâm Vị Hàn? Em đang nói lung tung chuyện gì vậy? ".
Lời ra khỏi miệng, oan ức cùng thương tâm cũng cùng xông tới, Dụ Trừng lần này là hoàn toàn không khống chế được, vành mắt đều đỏ: "Em toàn bộ đều nghe được, anh muốn trả thù Lâm Vị Hàn, lập tức cùng với em, hiện tại hắn trở về, anh liền trong coi hắn..."
Nói nói, cũng không biết sao, nhưng vẫn là dần dần mà nghẹn ngào, cậu cảm thấy được chính mình là bị lường gạt, sau cảm thấy được mình chịu nhục còn có phẫn nộ, thế nhưng nước mắt lại không ngừng rơi được.
Bác sĩ Dương nhìn Dụ Trừng nước mắt rơi lả chả, một bộ giống như anh phụ lòng cậu mà lên án, chốc lát không nói gì, trên mặt thần sắc nhiều lần biến hóa, rốt cục xác định thành một loại vi diệu, hình như là dở khóc dở cười.
"Cho nên, em là cảm thấy được, ta đang đùa bỡn tình cảm của em?"
"..." Dụ Trừng khó có thể tin anh có thể như vậy trực tiếp thừa nhận, nhất thời nước mắt ba ba rơi đến càng hung ác, hảo tưởng muốn quay người chạy trốn, đem mình rút lại đến anh tuyệt đối không kìm hãm được.
Lại bị anh vây vững vàng, anh cằm từng ngón tay cậu thật dịu dàng, trên mặt thậm chí mang theo điểm cười, rồi lại hoàn toàn không cười ý tứ hàm xúc, anh đem cằm cậu nâng lên, làm cho cậu mặt quay về phía anh: "Em thật là hào phóng, tình nguyện chính mình lui ra, tác thành cho anh?"
Dụ Trừng quả thực chưa từng bác sĩ Dương càng ngày càng đáng ghét hơn.
Chính mình trân trọng tình cảm, chuyện thương tâm như vậy, lại bị anh đem ra làm chuyện cười trêu chọc.
Ai sẽ nguyện ý đem người mình thích chắp tay dâng cho người khác.
Cậu méo miệng, rốt cục nha oa mà lớn tiếng khóc lên, vô cùng kịch liệt mà thương tâm, vai khóc đều run lên.
Anh cũng không ngờ tới cậu đột nhiên mà bộc phát ra, so với vừa nãy lên án còn muốn càng thương tâm, dù như thế nào dừng không được, nhất thời cũng có chút không biết như thế nào cho phải, thậm chí luống cuống cùng ngốc nghếch, lấy ngón tay lau nước mắt trên mặt cậu không ngừng lăn xuống: "Ngoan, đừng khóc, ngoan... Đừng khóc..."
Tay cậu nắm thành quyền, đánh vào ngực anh, gào khóc: "Anh cút ngay, khốn nạn, lão già khốn nạn, nha... Anh chỉ biết bắt nạt em, em không bao giờ muốn nhìn thấy anh... Lão hỗn đãng a..."
Anh cúi đầu ngăn chặn cái miệng nói không biết lựa lời, làm cho anh lại muốn sinh khí, nhưng anh nỡ cắn đôi môi cậu, chỉ biết ôm chặc cậu eo cậu.