Lại đến cuối tuần, cậu về nhà thăm ông nội, bác sĩ Dương sáng sớm chở cậu về thăm ông. Xe mới chạy chẳng được bao xa điện thoại bệnh viện báo đến Lâm Vị Hàn xảy ra vấn đề khó thở, tim ngừng đập đang trong tình trạng nguy kịch.
" Anh mau đi xem thế nào, em tự mình bắt xe về được rồi! ". Dụ Trừng giành nói trước, tay cũng đặt trên cửa xe, chuẩn bị mở cửa.
"Trừng Trừng! " tay trái bị anh nắm lại.
" Làm sao? " cậu quay đầu lại hỏi anh.
Anh yên lặng nhìn vào mắt cậu. Dụ Trừng không muốn cho anh thấy thần sắc cậu thay đổi, cậu nghiêng đầu, nở nụ cười: "Anh không cần xin lỗi em, em thật không sao! ". Xin lỗi cũng có ý nghĩa gì đâu? Anh vẫn là sẽ đi.
Cậu không giữ được anh, vẫn là nên từ bỏ còn hơn bị anh từ bỏ. Cậu chủ động lùi bước hai bên đều sẽ dễ dàng hơn.
Cho nên anh rốt cục chỉ nói là: "Em đi đường cẩn thận ."
Dụ Trừng chỉ là cười gật đầu, thật là kỳ quái, cậu cảm thấy mình cũng không quá mất mát.
Ông nội bên kia tự nhiên là liền lầm bầm nửa ngày, Dụ Trừng trầm mặc bới cơm, có thể là đợi nửa giờ mới đón được một chiếc taxi, một đường dài về cậu như là kiệt sức, khí lực nói chuyện cũng không có.
Ông nội lại có thể nói không ngừng: "Sớm biết tính chất công việc cậu ta bận rộn như vậy, một ngày đều không nhìn thấy được, lúc đó ta sẽ không đáp ứng đem con giao cho cậu ta. "
Dụ Trừng cảm thấy ông nội nói hơi có chút buồn cười, không nhịn được nói: "Lúc trước không phải ông một lòng một dạ muốn báo ân sao?"
Lông mày ông nội nhướng lên, hừ nói: "Cái gì báo ân, cái loại đồng tính đã thấy ngốc đầu không lên, còn đem ngươi giao cho một tên lớn tuổi đã rất mất mặt. Nếu không phải Dương Tấn Hoài chân thành cầu xin trước mặt ta, thì còn lâu mới có chuyện này xảy ra. Ta cứ nghĩ ngươi ở cùng cậu ta sẽ được cậu ta chăm sóc, cũng sẽ không bị uất ức, hay chịu khổ. Nhưng giờ thì là cái dạng gì đây".
Dụ Trừng từ từ há to mồm, đối với lời nói của ông có chút hoang đường, mà tim đã không khống chế được nhanh chóng nhảy lên, cậu có chút nói lắp: "Ông nội, người không nói đùa chứ???? ".
Ông nội nhéo cậu một cái: "Ta đùa kiểu này làm gì, ta rất rãnh rỗi sao?" Liền phản ứng lại, nhíu mày hỏi cậu : "Sao? Dương Tấn Hoài không có cùng ngươi nói về chuyện này sao?"
Dụ Trừng có chút ngây ngốc, lắc lắc đầu. Cậu thật ra thì vẫn là không quá tin tưởng, là bác sĩ Dương trước nghĩ muốn cậu, nghe tới thật giống đồng thoại, thật khó tin.
Mà mấy ngày nay trong lòng cậu thoi thóp khó chịu, giờ thì liền sống lại, nhảy xửng lên, không nhịn được muốn đến gặp anh , hỏi anh mọi chuyện ông nói là thật hay giả.
Tuy rằng bị ông mắng, vẫn là cơm cũng không ăn xong, liền vội vã mà đánh xe đi bệnh viện.
Dọc theo đường đi bị mong đợi cùng tâm tình khẩn trương chiếm hết, trong lòng bàn tay đều là mồ hôi, cũng bấu đầu gối đến đau.
Kỳ thực cậu cũng chưa nghĩ ra tìm đến bác sĩ Dương muốn làm cái gì, cậu e sợ cuối cùng cũng không có dũng khí tưởng bở mà hỏi ra, nhưng là vẫn rất muốn đến gặp anh.
Làm cho cậu thấy hai người ở chung với nhau cũng có điểm tốt, hay ít nhất chuyện trong lòng rối rắm bất an cũng vơi đi vài phần.
Dụ Trừng thở hồng hộc trong lúc chờ thang máy. Lúc lên đến thì được y tá nói anh đang ở phòng 1902.
Cậu đứng ngoài cửa phòng 1902 nhìn thấy Lâm Vị Hàn dùng giọng điệu chán ghét nói :" Tôi hiện tại muốn anh tránh xa tôi ra, nhìn thấy anh, tôi rất không vui. Nếu anh hy vọng tôi sẽ khỏe lại, thì anh không cần xuất hiện trước mặt tôi. "
Lúc này người thanh niên gương mặt trông giống cậu nói cái gì cậu không nghe thấy được, chỉ thấy Lâm Vị Hàn nắm tay bác sĩ sĩ Dương nói :"Muốn như thế nào anh mới bằng lòng hết hy vọng? Ta không thích anh, từ đầu tới cuối cũng không có, anh biết tôi có nhiều phiền muộn trong lòng. Đúng là tôi yêu người này, anh ta kết hôn rồi cũng không sao, tôi cũng biết anh ta vì sao lại kết hôn với người khác ".
Tim cậu như ngừng đập trong nháy mắt, lời nói của Lâm Vị Hàn nói với người thanh niên cũng như đang nói tới cậu.
"Hai người vừa mới chia tay không được hai ngày, anh ta liền cùng người khác ở chung một chỗ, anh ta làm như vậy để làm gì? Hai người giờ ở bên nhau vì cái gì? " lời nói của anh thanh niên vô cùng châm biếm cùng tự kiêu, mà bác sĩ Dương vẫn trầm mặc không phản bác.
Nguyên lai là như vậy.
Đến thời điểm này cậu căng thẳng đã không có, chớ đừng nói chi là mong đợi. Anh đối với cậu giống như người thay thế trong chuyện tình cảm của hai người. Có lẽ lần này cậu còn có chút thương tâm.
Thế nhưng rất kỳ quái là cậu không cảm giác được.