Ông Chồng Lớn Tuổi

Chương 28: Người yêu của nhau



" Trừng Trừng! Tối nay anh phải ở lại bệnh viện ".Bác sĩ Dương gọi điện thoại nói với cậu tối nay sẽ không về, khi nghe anh nói không về tâm tình cậu không biết buồn hay bực tức nữa.

Ít nhất lần này anh gọi báo trước cho cậu, cậu không cần ôm điện thoại chờ anh nữa:" Bác sĩ Dương! "

Cậu cảm thấy càng ngày từ ngữ đối đáp với anh không có dù vắt hết ốc ra cũng không biết nói lời gì đúng với lời cậu muốn nói. Những từ muốn nói cứ nghẹn lại nơi cổ họng.

Bởi cậu không muốn anh ở lại bệnh viện, nhưng vẫn nói với vẽ hào phóng chấp nhận.

Nhất thời hai người có chút trầm mặc, Dụ Trừng mơ hồ nghe y tá kinh hoảng nói : " Bác sĩ Dương, bệnh nhân giường 1003 ..."

"Anh cúp máy trước, em ngủ sớm một chút, biết chưa! " Anh vội vàng đem điện thoại cúp trước.

Mấy ngày sau đó, bác sĩ Dương đều ngủ đêm tại trong bệnh viện. Lúc rảnh rỗi anh sẽ điện thoại cho cậu, anh cũng không nói cụ thể là khi nào gọi. Dụ Trừng vì thế mà lúc nào cũng không tách khỏi điện, sợ anh điện về mà cậu lại bỏ lỡ. Điện thoại lúc nào cũng trong tình trãng pin sạc đầy.


Mỗi ngày có thể nghe được âm thanh của bác sĩ Dương, cậu có cảm giác rất an toàn. Cảm giác này giống như một chiếc phao bé nhỏ cứu vớt cậu, dù rất nhỏ nhưng đủ để an ủi cậu.

Thời điểm hai người trò truyện cũng không ít lần nghe được bệnh tình bệnh nhân giường 1003. Anh ta tên Lâm Vị Hàn, bệnh tình rất xấu, không sống nổi hai năm, dù có mổ cũng không duy trì được bao lâu. Vì nếu mổ anh sẽ bị nhiễm phổi do sức khỏe quá yếu, anh ta lại không có người thân, ký mổ hay không cũng do anh ta.

Dụ Trừng khó mà tưởng tượng được một người biết khi nào mình sẽ chết sẽ ra sao. Đây không phải chuyện chết bất ngờ như đang đi bị chậu hoa rơi bể đầu chết. Mà Lâm Vị Hàn có thể thấy được, đều đó thật đáng sợ. Mới nghĩ thôi đã cảm thấy lạnh sống lưng.

Cũng đề tài này cậu nhận ra rằng con người rất nhỏ bé, ông trời kêu ai người nấy nhận.

Hôm nay Dụ Trừng thu thập một số vật dụng cần thiết cùng quần áo sạch đem đến cho bác sĩ Dương.

Lúc đến bác sĩ đang họp, hình như đang họp về bệnh tình của Lâm Vị Hàn.

Hai ngày trước Dụ Trừng cũng đã đến, hôm nay đến liền rất nhanh đến phòng riêng của bác sĩ Dương. Cậu đem quần áo bẩn bỏ vào túi, còn quần áo sạch để vào tủ ngay ngắn.

Thế nhưng lại phát hiện thiếu một cái áo khoác, những ngày này quần áo đều do cậu chuẩn bị cho anh. Chẳng lẽ anh để áo ở nơi khác sao.

Sau khi dọn dẹp quần áo xong, cậu muốn gởi cho anh tin nhắn rằng cậu mang quần áo sạch đến cho anh, đang ở phòng nghỉ ngơi chờ anh.

Mang đồ đến cho anh là cái cớ, chủ yếu là cậu muốn gặp anh.

Hai ngày này anh không ở nhà, tuy rằng mỗi ngày đều có điện thoại cho nhau, mà cậu vẫn rất nhớ anh.

Cậu là đang thích bác sĩ Dương chăng.

Bác sĩ Dương vẫn chưa trả lời tin nhắn của cậu, chắc anh vẫn chưa họp xong, cũng không biết chừng nào mới xong.


Cậu chờ đến có chút tẻ nhạt, liền nghe đến âm thanh cửa bị đẩy ra.

Cậu vui mừng xoay người:" Bác sĩ Dương. ... "

Lại im bặt đi.

Người đến cũng nhìn thấy cậu, không giống cậu có phản ứng khoa trương, chỉ là hơi thoáng nhướn mi: "Dương Tấn Hoài không có ở đây ?"

Dụ Trừng có chút chậm nửa nhịp mà, lắc lắc đầu, cảm thấy người này cũng đang giống cậu, liền hỏi: " Anh cũng đang tìm bác sĩ Dương? ".

Anh ta cầm áo khoác trên tay giơ ra trước mặt Dụ Trừng, sau đó lại nói :" Tôi đến trả áo, nếu anh ta không ở đây, tôi sẽ trở lại sau!.

Dụ Trừng nhìn thấy áo khoác của anh liền theo bản năng nói :" Nếu anh đã đem đến thì cứ đưa tôi, tôi vừa vặn đem quần áo dơ của bác sĩ Dương về giặt. "

Gương mặt anh ta hơi cười gật đầu đồng ý :" Được a! ".

Lúc cậu nhận áo từ anh ta hai người rất gần. Anh ta thoạt nhìn trong rất tái nhợt, biểu hiện cho sức khỏe không được tốt. Dáng người anh ta rất gầy, cũng rất cao. Bộ quần áo bệnh nhân lại lớn trong anh càng ốm yếu hơn nữa.

" Um! Chúc anh mau chóng bình phục " Không biết vì sao cậu nói lên câu này. Đại khái anh ta còn quá trẻ, bệnh như vậy trong rất đáng thương.

Anh ta liếc mắt nhìn cậu, trên mặt mỉm cười tựa như châm biếm:" Tôi còn tưởng anh ta không có đến vấn đề của tôi với cậu, lần trước anh ta hận làm sao không cho cậu thấy tôi "

"... ?"

" Sao? Lẽ nào anh ta không nói với cậu? " anh ta nghi hoặc nở một nụ cười :" Tôi và Dương Tấn Hoài trước đây là người yêu của nhau"

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv