Dụ Trừng bình thường cũng không quá nguyện ý đến bệnh viện tìm bác sĩ Dương. Cậu đối với việc hai người cùng chung sống rất xấu hổ cũng ngại nói ra miệng. Ở trường học cậu cũng dấu rất kín. Nhưng bác sĩ Dương lại khác nha, anh cứ như không có gì phản bác, chấp nhận sự thật. Một lần cậu đến bệnh viện tìm anh, một y tá liền nói :" Bác sĩ Dương a! Anh trâu già cũng gặm cỏ non nha! "
Cậu không ngờ tới anh không che giấu, một chút lúng túng đến đỏ cả mặt cũng không, không đợi bác sĩ Dương trả lời cậu một mạch chạy trốn, cũng không đến bệnh viện tìm anh nữa.
Dụ Trừng đứng ngay tầng chờ thang máy, cùng chờ thang máy còn có một người thanh niên thân hình cao lớn, mặt mày ôn hòa tuấn lãng.
Không biết có phải là ảo giác của cậu hay không, cảm giác anh ta thật giống cậu. Nhưng cậu cũng không dám mạo muội quay đầu đi xác nhận, chỉ kiên trì nhìn thẳng phía thang máy, cùng nhau vào thang máy.
Dụ Trừng đang muốn ấn tầng trệt, nghe thấy từ phía sau mình nói: "Giúp ấn dùm từng bảy, cảm ơn!."
Âm thanh ngược lại là rất ôn hòa, tuy rằng ôn hòa, lại vô duyên vô cớ khiến người cảm thấy đó là một loại mệnh lệnh, mà cũng không khiến người khác cảm thấy bị mạo phạm.
Anh ta trời sinh chắc đã có loại khí chất này ... Hoặc là nói anh ta trời sinh ra mệnh lệnh...
Dụ Trừng ồ một tiếng, nhấn từng bảy, xong nhấn tầng trệt tìm bác sĩ Dương.
Thang máy đang chuyển đến tầng trệt thì nghe người thanh niên kế bên nói :" Cậu là đến tìm bác sĩ Dương Tấ Hoài ? "
Dụ Trừng không khỏi giật mình, nghiêng đầu sang nhìn hắn: "Anh sao biết đến tìm bác sĩ Dương ?"
Trên mặt anh ta có điểm không nhìn rõ tâm tư, mỉm cười, nói: "Nếu như tôi không đoán sai, cậu chính là trong truyền thuyết vì báo đáp ân tình cứu chữa mà dùng thân mình báo đáp Dương Tấn Hoài? "
"..." Đây là đâu cái phiên bản truyền thuyết gì, sao cậu lại không biết tới a? Sao anh ta lại biết?
"Dương Tấn Hoài vận may cũng thật là tốt a! " anh ta cảm khái, càng như là hơi có điểm ước ao, cùng sắc mặt ngày càng âm u: "tôi cũng muốn như cậu a! "
"..." Cmn! người này tưởng rằng dễ nhìn, cũng tựa như cậu, nhưng lại có điểm khó chịu. Cũng vừa nghĩ là mình vừa bấm cho anh ta lên tầng khoa thần kinh, cậu bắt đầu nghi ngờ a. Cũng may Dụ Trừng ra thang máy trước,
Nghĩ đến lập tức liền có thể nhìn thấy bác sĩ Dương, tâm lý lại như ùng ục ùng ục mà cuồn cuộn bọt nước, Dụ Trừng cố cười một cách tự nhiên nhất.
Kết quả trong phòng làm việc không có người, chỉ có một y tá thực tập nói với cậu :" bác sĩ Dương hiện tại đang đi kiểm tra sức khỏe tại các phòng bệnh, rất nhanh sẽ trở về."
Cậu nghe y tá nói mà như chết lặng, chỉ có thể ngoan ngoãn ở văn phòng chờ anh trở về.
Cũng may không quá lâu, Dụ Trừng còn chưa đem phòng anh đánh giá xong, cửa phòng lạch cạch một tiếng, có người đi vào rồi.
Dụ Trừng quay người lại, ngây dại một lúc khi nhìn thấy một thân áo Blouse trắng cùng mắt kiếng gọng vàng, trong tay cầm bản ghi chép bệnh án.
Bộ dáng này của anh cậu không lạ gì, cũng đã gặp qua rất nhiều lần lúc anh trị bệnh cho ông nội, nghiêm túc giải quyết việc chung, so với lúc ở nhà không thể nào cùng một người.
Hiện giờ nhìn thấy lạnh lùng của anh chỉ muốn trở về nhà cho rồi. Nhưng cậu cũng không dám đi đành cứng nhắc chào hỏi :" Bác sĩ Dương!... "
"Ừm." Anh cũng không có chú ý tới sự do dự của cậu, hướng cậu đi tới, Dụ Trừng theo bản năng lui về phía sau nửa bước, anh dừng chân lại, đem bản ghi chép để lên bàn, kính mắt cũng được tháo ra, cúi đầu nhìn về phía cậu "Chờ lâu lắm rồi sao?"
"Không, không lâu..." Dụ Trừng nhìn mũi giày cậu trả lời lại anh.
Anh chỉ nhìn thấy đỉnh đầu cậu, cũng không nhận ra tâm tình mà anh muốn thấy : " Anh sao không cảm giác được, em là nói muốn gặp anh? "
"..." Dụ Rừng sặc một cái, theo bản năng mà liền giải thích, " Em... Em có a..." Chẳng qua là cậu bị doạ sợ muốn trở thôi... Xin lỗi, là cậu bị kinh sợ.
"Ồ?" Anh ý tứ không rõ mà phát ra một âm tiết, âm thanh dẫn theo điểm uy nghiêm "Ngẩng đầu lên."
Dụ Trừng nơm nớp lo sợ mà ngẩng đầu lên, nhìn thấy bác sĩ Dương cúi đầu, rất gần mà nhìn mình, làm cho cậu lùi bước, mắt kính anh tháo ra lúc nào, cặp mắt sâu thẳm đen láy, lông mày mũi, không có một chỗ nào mà không ưa nhìn, khuôn mặt nghiêm túc, không cười cũng vô cùng đẹp.
Cậu nhất thời có chút ngơ ngác, nghe đến anh hỏi :"Thật sự có nhớ anh?"
"Ừm..." cậu ngoan ngoãn gật đầu.
Anh khẽ mím môi cười như không cười.
Dụ Trừng cảm thấy được bầu không khí tựa hồ có chút kỳ quái, làm hô hấp cậu khó thông, ánh mắt anh nhìn cậu làm cơ thể cậu có chút phát run.
Miệng lại có cảm giác hơi khô, cậu không tự chủ nhếch nhếch miệng, duỗi ra đầu lưỡi liếm liếm.
Sau một khắc này liền cảm giác bên hông căng thẳng, bị anh ôm vào trong lồng ngực của anh, miệng dùng sức mà ngậm vào đôi môi cậu.