Anh! ... A... Đừng... Đi như vậy... Sâu... Nó đâm vô sâu quá... Em không chịu.... Chịu... Nổi... Aaaaa... "
"Anh rất thích như vậy "
Ở cửa ra vào điên cuồng một trận xong lại bị ôm về phòng ngủ trong tư thế mặt sau vẫn bị sáp nhập như trước, Dụ Trừng bị làm như vầy rồi khiến cho nước mắt cũng trào ra, nức nở rồi rên rỉ không ngừng, sau đó đó lại bị đẩy ngã trên giường, hai chân dang rộng tiếp nhận anh.
Bó hoa hồng "oan nghiệt" kia sớm đã bị hai người chen qua chen lại giẫm đạp tan nát, bị vứt trên đất, đáng thương vô cùng.
Xong xuôi mọi thứ, Dụ Trừng được bác sĩ Dương ôm đi tắm rửa, sau đó nhét vào chăn, qua một lúc nữa, anh cũng lên giường nằm.
Dụ Trừng còn có chút vướng bận chuyện anh tức giận lúc trước, dù hai người mới ấy ấy thoải mái một trận, cậu cũng không thể khẳng định chân lý "Không có chuyện gì mà ấy ấy xong không giải quyết được" luôn đúng. Cậu hơi lo lắng, len lén quan sát nét mặt Dương Tấn Hoài nhưng không thể nhìn ra cái gì từ khuôn mặt vĩnh viễn thần bí khó hiểu của anh.
Đang khổ não trong lòng, anh lại xuống giường, Dụ Trừng nhìn bóng lưng anh biến mất sau cánh cửa, không hiểu sao cảm thấy có chút sợ, suýt nữa đã lên tiếng gọi anh trở lại.
Cũng may mà anh đi một chút đã quay lại.
Cậu thở phào một cái, tha thiết nhìn y đến gần, còn tích cực chủ động vén chăn "mời gọi".
Dương Tấn Hoài nhìn cậu, cũng không nương theo mà nằm lên giường, chỉ ngồi một bên, nói với cậu: "Đưa tay ra."
Dụ Trừng lúc đầu nghĩ anh muốn đánh tay cậu, do dự một chút, không dám phản đối đành vươn tay ra, có chút đáng thương nhìn anh.
Người trước mặt cũng đưa tay ra, lúc này cậu mới nhìn thấy trong tay anh là một chiếc hộp khá tinh xảo, nhìn bên ngoài thì dường như là hộp đựng trang sức.
Dụ Trừng trong thoáng chốc hơi sửng sốt, Dương Tấn Hoài mở hộp, lấy ra một chiếc lắc trang sức, kiểu dáng cũng không mấy đặc biệt, chỉ là kỹ thuật chế tác tương đối tinh tế.
Anh đeo chiếc lắc lên cổ tay cậu. Chiếc lắc rất mảnh, quấn thành vài vòng, kiểu dáng không quá xuất sắc nhưng đeo vào cổ tay Dụ Trừng lại nhìn đẹp vô cùng. Vừa nhìn là biết người mua nó chọn lựa vô cùng tỉ mỉ, rất hợp với cậu.
Dụ Trừng trong chốc lát tựa như không hiểu chuyện gì, trong đầu rồi lại mơ hồ hiểu ra cái gì đó. Cậu tròn mắt nhìn người trước mặt, có chút đắn đo hỏi: "Cái này... tặng cho em sao?"
Dương Tấn Hoài nhìn cậu: "Rất hợp với em."
Trong mắt anh tựa như toát ra vẻ ôn nhu dịu dàng.
Dụ Trừng cảm thấy trong lòng vừa ngưa ngứa vừa mềm mại như bị một chiếc lông vũ nhẹ nhàng phất qua. Cảm giác hổ thẹn kéo tới: "Em xin lỗi... Em không có chuẩn bị..."
Cậu vội vã thêm vào: "Em sẽ bù cho anh!"
Vẻ mặt Dương Tấn Hoài vẫn bình tĩnh, anh không nói gì, chỉ vỗ nhẹ lên đầu cậu "Không còn sớm nữa, ngủ đi."
Dụ Trừng lại không ngủ được, lương tâm của cậu đang vô cùng cắn rứt. Cậu không dự đoán được bác sĩ Dương lại nhớ kỹ lễ này, còn chuẩn bị hoa cùng quà tặng, so với kẻ đã quên tuốt luốt, còn ra ngoài chơi đến muộn như cậu mà nói, cậu quả thật có chút quá đáng.
Cậu rất muốn bù đắp cho bác sĩ Dương, nhưng mà phải bù đắp như thế nào bây giờ? Không biết bác sĩ Dương thích quà gì nữa?
"Sao rồi, ngủ không được?" Trong bóng tối truyền đến âm thanh của anh, Dụ Trừng lập tức ngừng động tác lật người tới lui, xin lỗi anh.
"Em làm phiền đến giấc ngủ của anh sao?"
Bác sĩ Dương không nói tiếng nào, chỉ đưa một tay qua, kéo cậu vào lòng, Dụ Trừng không phản ứng kịp, cứng đờ nằm cho đối phương ôm, sau đó liền cảm thấy cằm anh tựa trên vai cậu.
"Ừm, như vậy ngủ được chưa?"
"..." Cậu đã hoàn toàn không dám nhúc nhích rồi đó QAQ
Dụ Trừng bị ôm chặt như vậy, trong mũi toàn là mùi thân thể của anh, cảm nhận sức mạnh bừng bừng đang bị kiềm nén của anh cùng mạch đập đang dần hòa vào nhau của hai người. Không hiểu sao tim cậu đập rộn lên, hơi thở dần khó khăn, rõ ràng bây giờ hai người cũng đâu có đang ấy ấy đâu.
"Bác, bác sĩ Dương, anh thích quà như thế nào?" mặc dù chỉ định hỏi đại một câu để đánh lạc hướng bầu không khí kì quặc giữa hai người, nhưng khi nói xong ngẫm lại, Dụ Trùng liền hối hận đến xanh ruột. Có ai muốn tặng quà cho người khác mà đi hỏi thẳng đối phương thích quà gì không hả??
Dương Tấn Hoài yên lặng một lúc, sau đó lẳng lặng nói: "Cà-vạt là tốt rồi."
"Ah..." Dụ Trừng cảm thấy lời anh nói có hơi quen tai, cái đầu hoạt động với tốc độ ánh sáng lục lọi trí nhớ, nhớ ra rồi cậu liền muốn đập đầu vào gối tự tử.
Nếu đổi lại cậu là bác sĩ Dương, nhìn cậu mua quà này nọ, chuẩn bị lễ tình nhân tặng cho mình, rốt cuộc lại đến ngày lại đi cùng với người khác ra ngoài chơi đến khuya, còn đem quà tặng cho người ta, cậu cũng sẽ cảm thấy xấu hổ vì ăn dưa bở.
Người trong lòng lúc đầu còn đàng hoàng ngoan ngoãn đột nhiên lại ngọ nguậy không thôi, Dương Tấn Hoài bắt đắc dĩ nới tay, giọng nói thoáng lạnh lùng: "Lại bị sao rồi?"
Dụ Trừng nhìn khuôn mặt mơ hồ của anh trong bóng tối, không nhìn thấy vẻ mặt lạnh nhạt nghiêm nghị ngày thường của anh khiến cậu trở bên can đảm hơn nhiều, nhưng vẫn khó tránh khỏi hơi cà lăm một chút: "Em, em sẽ chuẩn bị món quà khác tốt hơn, tốt hơn so với cà-vạt..." xong lại thấy không ổn, vội vàng bổ sung, "Cho dù không thể tìm được quà tốt hơn so với cà-vạt, em cũng sẽ chọn một cái cà-vạt đẹp hơn nhiều cái cũ để tặng cho anh."
Vì tối nên cậu không thấy được biểu cảm của anh, thế nhưng bầu không khí yên lặng cũng đủ khiến cho người khác muốn chùn bước, Dụ Trừng càng ảo não hối hận không thôi vì đầu óc không nghĩ ra được thứ gì tao nhã của mình.
Cậu sao lại nghĩ bác sĩ Dương giận dỗi vì việc này cơ chứ. Bác sĩ Dương sao có thể để ý chuyện một cái cà-vạt vớ vẩn như vậy. Quả nhiên không thể suy bụng ta ra bụng người được rồi.
Cậu đang nghĩ cách xí xóa cho qua vấn đề, lại nghe anh nói một tiếng: "Ừm."
Sau đó liền bị anh ôm lại vào lòng, nghe anh nói: "Vậy bây giờ em có thể ngoan ngoãn đi ngủ được chưa?"
Rốt cuộc Dụ Trừng vẫn không hiểu được vì sao Dương Tấn Hoài tức giận. Chỉ là đến lúc nhận được chiếc khăng quàng cổ làm quà bồi thường, trên mặt anh mới thoáng xuất hiện nét cười như có như không.