Mặc dù đầu óc Dụ Trừng có hơi mơ màng nhưng vẫn chưa đến mức mất ý thức, cậu loáng thoáng nghe thấy giọng nói lạnh lùng của bác sĩ Dương, cảm giác được dường như đối phương đang không vui.
Bình thường chỉ cần anh lạnh lùng trách cứ một tiếng, cậu đã sợ đến mức da đầu tê dại, chân muốn nhũn ra rồi. Có điều hôm nay dưới tác dụng của chất cồn, giác quan của cậu trở nên chậm chạp, người lâng lâng phấn chấn, đối với khuôn mặt không vui của anh cũng không có cảm giác sợ hãi như ngày thường.
Dụ Trừng vẫn tựa vào khung cửa, nét mặt lộ vẻ hơi say. Cậu ngửa đầu nhìn anh đang sa sầm mặt, nhếch mép cười ngây ngô: "Bác sĩ Dương ... Anh đã về rồi..."
Dương Tấn Hoài im lặng nhìn cậu, Dụ Trừng dường như không nhận ra bầu không khí kì quái lúc này, tiếp tục cười ngu, nhoáng một cái hụt chân, chuẩn bị nhào ra đo đất.
Một đôi tay vững chải vươn ra đỡ lấy cậu. Dương Tấn Hoài vòng một tay qua thắt lưng Dụ Trừng, ôm cơ thể mềm nhũn của cậu vào lòng, giọng anh đầy vẻ cam chịu, nói: "Vào trong nhà uống nước giải rượu thôi."
Anh dìu Dụ Trừng nằm xuống sô pha rồi đi vào bếp, không lâu sau trở ra với một cái cốc nước trong tay.
Anh lại đỡ cậu ngồi dậy, đưa cốc trà giải rượu đến tận miệng bắt uống. Dụ Trừng thoáng ngửi một cái, khẽ nghiêng đầu nhìn anh, sau đó ngoan ngoãn cầm cái tay đang bưng cốc trà của anh nâng lên, từng ngụm từng ngụm uống hết.
Hương vị ngọt ngào, còn rất ngon nữa. Dụ Trừng uống hơi nhanh, vô tình làm văng một ít lên ngón tay anh, cậu không kịp suy nghĩ đã chụp lấy ngón tay kia đưa vào miệng, hút sạch mấy giọt nước ngọt lịm trên đó.
Nhả ngón tay người ta ra rồi, Dụ Trừng không nhịn được chép chép miệng thèm thuồng, lại vươn đầu lưỡi liếm môi một cái. Xong hai mắt còn lấp lánh nhìn Dương Tấn Hoài: " Uống ngon quá! Muốn uống nữa!"
Anh cúi nhìn cậu, trong đôi mắt đen nhánh phảng phất như có tia sáng lóe lên. Môi Dụ Trừng đột nhiên bị hôn một cái, cậu chưa kịp phản ứng, môi anh đã rời đi.
"Em say rồi?"
Cậu sờ sờ môi, dường như hơi tỉnh ra, nghĩ nghĩ một lát, không chắn chắc: "Cũng không say lắm..."
"Vậy em có biết anh sắp làm gì không?"
Dương Tấn Hoài vừa nói vừa đưa tay về phía vạt áo sơ mi của Dụ Trừng, muốn luồn vào trong. Dụ Trừng ngẩn người, vẻ mặt nghi hoặc nhìn anh.
"Biết không?" Anh lặp lại, "Làm tình. Lúc trước hai ta đã làm rồi."
"Làm tình...?" Dụ Trừng nghiêng đầu, chợt gật gù, "Em biết mà."
Đối phương nhìn vẻ mặt của cậu, khẽ nhíu mày: "Đúng là chưa say lắm."
Anh vừa nói xong, thắt lưng Dụ Trừng liền bị siết chặt, thân thể cậu bỗng chốc bị anh nhẹ nhàng nhấc lên.
Dụ Trừng lo lắng, theo phản xạ vòng hai tay ôm cổ anh. Cũng không hiểu sao, cậu lại bị hôn môi lần nữa. Nụ hôn này khiến Dụ Trừng
thoải mái đến nỗi lúc Dương Tấn Hoài rời đi, cậu còn rướn cổ hôn lên môi anh thêm một cái.
Tiếng thình thịch vang dội truyền đến từ trong ngực anh, cậu hơi nghi hoặc, sau đó bị ôm vào phòng ngủ, quăng lên giường, hoang mang trong đầu gì đó liền quên mất tiêu.
Cậu theo bản năng muốn gượng dậy, lại bị anh dùng thân mình đè xuống, hết hôn lại vuốt ve.
"Bác sĩ Dương..."
Giữa hai phiến môi truyền đến hơi thở gấp gáp, anh chống một tay lên giường nhổm dậy, cúi đầu nhìn cậu: "Sao vậy?"
Mắt Dụ Trừng mở to: "Anh muốn làm thật sao?"
Anh dùng cặp mắt đen như mực nhìn cậu: "Em không muốn?"
Dụ Trừng nghiêng đầu nhìn anh, nghĩ nghĩ hai giây, lắc đầu một cái, đột nhiên cười ngu, đưa tay vòng qua cổ anh " Vậy thì làm thôi."
Dõng dạc tuyên bố xong còn hôn cái chóc lên môi Dương Tấn Hoài. Hôm sau tỉnh dậy hồi phục lại chỉ số IQ, Dụ Trừng hết dám nhìn mặt bác sĩ Dương luôn.
Vùi mặt vào gối, cuộn người thành con tôm rúc trong chăn, Dụ Trừng vừa xấu hổ vừa hối hận không thôi! Sao cậu uống rượu vào lại trở nên
phóng đãng như thế chứ! Chưa tính chuyện cậu chủ động mời gọi đã đủ mất mặt lắm rồi, trong khi làm còn nhiệt liệt hưởng ứng đưa đẩy, nghênh hợp anh, miệng còn phát ra đủ loại âm thanh kì quái...
Kí ức đêm qua chợt lướt, khiến Dụ Trừng cảm thấy cả người nóng bừng như muốn nổ tung.
Bên tai cậu như còn văng vẳng tiếng thở dốc của người đàn ông kia, thân thể cậu như vẫn còn cảm nhận được thân thể ướt đẫm mồ hôi của anh, cảm giác được chuyển động của anh trong cơ thể cậu, những nơi bị anh vuốt ve, còn có tiếng rên rỉ không biết xấu hổ mà kêu thích muốn nữa của cậu...
Dụ Trừng bị mấy hình ảnh H kia kích thích khiến sống lưng cậu tê dại không ngừng.
Rõ ràng nhớ lại xấu hổ muốn chết, thân thể lại bắt đầu tỏa nhiệt, cậu nhớ mang máng hôm qua bị làm đến khi không bắn nổi cái gì nữa, lúc cứng lên còn ẩn ẩn hơi đau.
Ôi... Cậu phải chăng đã rơi vào vực sâu tội ác, xong đời rồi...
Chừng như sắp chết đến nơi, Dụ Trừng vói một tay ra khỏi chăn, sột soạt với lấy cái điện thoại di động trên đầu giường, thấy thời gian hiển thị trên điện thoại mới thở phào nhẹ nhõm. Gần trưa rồi, bác sĩ Dương chắc đã đi làm. Giờ phút này cậu thật sự không có cách nào đối mặt với anh...
Dụ Trừng buồn bực nghĩ, đỡ cái eo đau nhức không thôi, trợn mắt nghiến răng vén chăn lên chui ra, cả người trần trụi bước lên thảm. Cậu cúi đầu nhìn cơ thể mình đầy rẫy những vết tích vô cùng 'mờ ám', xấu hổ che mặt.
Cậu đưa lưng về phía cửa phòng, đang cố sức khom lưng mặc quần bỗng nghe sau lưng truyền đến tiếng cửa mở. Dụ Trừng liền đứng hình.
"Tỉnh rồi?"
Giọng nói của Dương Tấn Hoài vang lên từ sau lưng như sét đánh ngang tai Dụ Trừng, cậu trong lòng hướng trời đất vái lạy, cầu cho trời ban tia sét đánh cậu xỉu luôn cho rồi.
Tấm lưng gầy yếu dường như không nhịn được run lên nhè nhẹ, dấu vết hoan ái lưu đầy trên mặt lưng trắng nõn, thân thể cúi xuống lộ ra cái mông, giống như đêm qua, phát ra tính hiệu mời gọi ngọt ngào.
Dương Tấn Hoài yên lặng ngắm nhìn người trước mặt vì mắc cỡ mà không dám quay lại, cổ và lưng dường như đều đỏ lên.
Mắt anh thoáng hiện ý cười. Dương Tấn Hoài đi tới, bàn tay vô cùng tự nhiên đỡ lấy phần eo của Dụ Trừng: "Đứng được không?"
Chỉ một cái chạm nhẹ như thế đã làm cho Dụ Trừng run rẩy trong lòng, cậu khẽ run, cố gượng không để cho chân nhũn ra, giọng nhỏ xíu: "Không sao...". Nói xong lại cảm thấy xấu hổ không chịu được, đành giấu đầu hở đuôi: "Xin lỗi... tối qua em uống hơi nhiều..."
Tự trọng, thể diện cái gì, gặp rượu vào đều bay đi hết, cậu rõ ràng ý thức được mình đang nói, làm gì lại không thèm quan tâm, mặc cho việc tới đâu thì tới... Mất mặt quá đi!
"Ừm." Anh gật đầu, "Từ nay về sau nếu em muốn đi uống với bạn bè thì chịu khó báo cho anh một tiếng."
Mặt Dụ Trừng đầy vẻ đau khổ: "Em sẽ không uống rượu bia gì nữa đâu..."
"Thỉnh thoảng uống một chút cũng không sao," Dương Tấn Hoài thoáng ngừng, đưa mắt nhìn thân thể trần như nhộng của cậu, lời nói đầy ám chỉ, "Không ngờ em uống say rồi lại trở nên thẳng thắn hơn hẳn."
"..." Dụ Trừng một lần nữa đỏ bừng mặt.
Dương Tấn Hoài đột nhiên ôm thắt lưng cậu kéo vào lòng. Anh cúi đầu, nâng cằm Dụ Trừng bắt cậu ngẩng đầu lên, nhìn đôi mắt đang đỏ lên vì xấu hổ và giận dữ, cùng đôi môi sưng vều vì bị chà đạp quá độ tối qua của anh.
Anh nhịn không được dùng ngón tay vuốt ve phiến môi kia, trầm giọng nói: "Cái miệng này đêm qua phát ra âm thanh mê hoặc biết bao."
Rốt cuộc người đàn ông thương vợ vốn chạy vào muốn giúp vợ mặc quần áo, bị vợ nửa cưỡng ép nửa mời, đẩy thẳng ra cửa.