Ánh nắng len qua khe hở của rèm chiếu vào mặt Cừu Hành. Anh cau mày, từ từ mở mắt, tay theo bản năng sờ soạng khắp người.
Trống không, lạnh.
Một giây sau đó Cừu Hành tỉnh táo hẳn, ngồi dậy quay đầu nhìn xung quanh.
Chiếc chăn bông tuột khỏi người, không khí mát lạnh bên ngoài chiếc chăn tràn vào.
Cừu Hành sững người, từ từ nhìn xuống cơ thể mình.
Hai giây sau, anh ngây người mở chiếc chăn bông ra và nhìn vào.
“…”
Cừu Hành nhướng mắt, vẻ mặt hài hước đang đông cứng, nhưng trong mắt lại ẩn chứa nhiều cảm xúc phức tạp. Ánh mắt theo bản năng đảo quanh căn phòng, cố gắng tìm bóng dáng người nào đó, nhưng lại không tìm được người, chỉ thấy trên mặt đất quần áo lộn xộn ái muội, trong đó có quần lót của anh đang ‘gần gũi thân mật’ với đồ ngủ của người bên cạnh.
Vẻ mặt anh thay đổi, anh nhanh chóng bước ra khỏi giường, lấy bộ đồ ngủ vỗ vỗ chúng, lậy đứng đơ trong hai giây, sau đó nhanh chóng quay trở lại giường, ngồi lại trên giường vài giây, ra khỏi giường và đi đến vào phòng tắm để tìm quần áo của mình mà mặc vào.
Trên người có quần áo, cảm giác an toàn cùng tỉnh táo rốt cục cũng trở lại. Cừu Hành tạt nước lạnh vào mặt mình, nhìn mình trong gương.
Chắc là … không có gì đâu.
Ký ức đêm qua rất rõ ràng, anh chưa từng làm chuyện gì với Giải Dương mà đến nỗi cởi cả quần áo, chỉ là … nụ hôn đêm qua chợt lóe lên trong đầu anh, tim đập dữ dội, anh vội vàng cúi đầu xuống rửa mặt bằng nước lạnh.
Sau khi tắm rửa sạch sẽ, Cừu Hành quay trở lại phòng, cúi xuống thu dọn quần áo trên sàn, sau đó đứng bên giường, nhìn chiếc giường bừa bộn, chuẩn bị tinh thần đầy đủ, do dự, thận trọng, nghiêm trang duỗi người. Anh mở một góc chăn bông và nhìn vào ga trải giường.
Không có máu.
Bờ vai căng chặt của anh khẽ thả lỏng, rồi anh cau mày đứng lặng người hồi lâu.
Rốt cuộc … có hay không?
Ký ức nói với anh rằng không có, nhưng nếu trong trường hợp có …
Anh run lên, chiếc chăn bông lại rơi xuống giường.
Mãi cho đến giờ ăn trưa, Cừu Hành cuối cùng cũng rời khỏi phòng ngủ nhỏ, tay cầm một chiếc túi. Lúc vừa ra ngoài đã gọi Chu Miểu, cuộc gọi kết nối nhưng tiếng chuông quen thuộc lại vang lên gần đó.
Cừu Hành dừng lại và nhìn vào chỗ âm thanh phát ra.
Chu Miểu và Liễu Toa đang ngồi ở hai bên ghế sofa trong văn phòng. Chu Miểu xấu hổ vỗ điện thoại, cố gắng không nhìn vào đôi môi đang bị rách của Cừu Hành. Đối mặt với ánh mắt ngày càng nguy hiểm của Cừu Hành, cậu ta giải thích: “Là..là cậu chủ nhỏ gọi điện thoại cho tôi…..nói….nói ngài ngủ qua đêm ở đây.”
Cừu Hành chậm đặt xuống điện thoại và nói: ‘Đêm qua … Giải Dương bị say rượu, và tôi phải ở đây chăm sóc em ấy suốt đêm.’
Chu Miểu: “… Hừm.” chăm sóc nhiệt tình đến nỗi miệng bị rách á?
Liễu Toa đã lớn tuổi và khá bình tĩnh, cô đứng dậy nói: “Tôi đã lấy cớ thang máy ngừng hoạt động vì để bảo trì thường xuyên. Tý nữa tôi sẽ bảo người dọn sạch người xung quanh cho ngài rời đi.”
Cừu Hành gật đầu và bước đi.
“Hành!”
Cừu Hành dừng lại và nhìn Liễu Toa.
“Dương Dương sau chuyến công tác này sẽ trực tiếp đến thành phố J để vào đoàn phim. Phòng ngủ này tạm thời không sử dụng nữa. Cậu ấy nhờ tôi giúp dọn dẹp chăn ga gối đệm trong phòng rồi cất đi. Tôi muốn hỏi, trong phòng … Có gì thứ gì tôi không được nhìn không?”
Cừu Hành siết chặt túi trong tay, giả vờ bình tĩnh nói:“Không… Tôi còn có một cuộc họp. Trước tiên đưa tôi về Vinh Đỉnh đã.”
Liễu Toa gật đầu rồi lập tức cho người đi dọn sạch người.
Mười phút sau, Cừu Hành rời khỏi Dương Hành. Liễu Toa trở lại phòng làm việc của Giải Dương, dùng chìa khóa đi vào phòng ngủ nhỏ, chỉ thấy trên giường trống trơn, không có chăn đệm.
……
Lúc một giờ chiều, máy bay hạ cánh xuống thành phố X. Giải Dương lên xe mà Tần Thành đã thuê trước, tháo khẩu trang, mở điện thoại mà cậu đã tắt mấy tiếng đồng hồ.
Một loạt các cuộc gọi nhỡ và tin nhắn chưa đọc nhảy lên cùng nhau, tất cả đều từ Cừu Hành. Trước tiên Giải Dương ấn vào tin nhắn xem trước, sau đó súyt nữa bật cười thành tiếng.
Lúc hơn chín giờ sáng.
Cừu Hành: Giải Dương, chúng ta … có … Em nói cho tôi sự thật mau!
Khoảng một giờ sau.
Cừu Hành: bảo Ngô Thủy đưa em đến bệnh viện.
Cừu Hành: Tôi sẽ sắp xếp một bác sĩ riêng cho em nếu bạn cảm thấy không thoải mái, thoải mái nói với bác sĩ đi, đừng cố nhịn vì ngại.
Khoảng nửa giờ sau đó.
Cừu Hành: Có đau không?
Một giờ sau.
Cừu Hành: Giải Dương, em đang nói dối tôi? Tôi đã nhìn thấy khăn trải giường rất sạch sẽ.
Trời ạ, còn nhìn cả khăn ga giường.
Giải Dương còn tưởng tượng ra được cảnh anh cau mày, cẩn thận thẹn tùng kiểm tra khăn ga giường, vội vàng ho mấy cái để áp tiếng cười suýt nữa phụt ra, gọi cho Cừu Hành.
Người bên kia mấy giây đã nghe máy, nhưng lại không nói chuyện.
Giải Dương cố ý hạ giọng, lạnh lùng nói: “Sao? tưởng chiếm được tiện nghi rồi mà chạy? Quên đi, em đã đoán được cái này từ lâu rồi, không sao cả, cúp máy đây.” Nói xong liền cúp máy.
Vài giây sau, điện thoại di động của Giải Dương bắt đầu đổ chuông.
Giải Dương lạnh nhạt vô cùng mà cúp năm cuộc gọi của anh, mãi đến cuộc thứ sáu mới bắt máy và hỏi: “Đã quyết định chịu trách nhiệm rồi à?”
“… Giải Dương, em đừng nói dối tôi. “
“Môi của anh sao lại bị rách?”
Bên kia im ắng trong chốc lát.
Giải Dương hùng hổ dọa người: “Anh chủ động?”
Vẫn là im ắng.
Giải Dương tra tấn linh hồn: “Anh còn đưa lưỡi ra?”
Bên kia cúp luôn điện thoại.
Cuối cùng Giải Dương vẫn bật cười thành tiếng, cảm thấy có gì đó không đúng, lập tức quay đầu nhìn xung quanh.
Tần Thành cầm tờ lịch trình hỏi: “Rốt cuộc cậu còn nhớ tới tôi vẫn ở trên xe không?”
“…”
Giải Dương lấy lại vẻ mặt đứng đắn tư thế ngồi thẳng, “Anh Tần, tôi vẫn đang nghe đây.”
Tần Thành bất lực liếc Giải Dương một cái, anh cầm tờ lịch trình, nói với Giải Dương về lịch trình làm việc trong tuần tới.
“Có tổng cộng mười bài hát trong album mới của cậu. Ngoại trừ một mv có cảnh trong nhà hoàn toàn cần cậu quay từ đầu đến cuối, các mv khác chỉ sắp xếp một số cảnh hát nhép cho cậu. Nhưng dù nhanh thế nào, một tuần vẫn quá gấp gáp, xem ra 7 ngày tiếp theo cậu phải thức khuya rồi.”
“Sau khi cậu qua bên đoàn phim, đạo diễn Chu nhất định sẽ cho cậu thời gian để điều chỉnh trạng thái. Sau khi vào đoàn phim cậu có thể ngủ một giấc, có được không?”
Giải Dương gật đầu nói rằng không sao cả.
Sau đó Tần Thành đề cập đến một số việc cần chú ý trong mấy ngày qua, sau đó đặt lịch trình xuống nói: “Tôi nghe được một chút tin tức, đồng đội cũ của các cậu ấy, Mạc Bân í, hình như lại chuẩn bị hoạt động.”
Nghe xong cũng chả ngạc nhiên lắm.
Việc cấm Mạc Bân ban đầu là do Quý Trạch Huy sắp đặt, bây giờ Hoàng Thiên đã cải tổ lại quân bài của mình và Quý Trạch Huy cũng đã rời khỏi Hoàng Thiên rồi. Hoàng Thiên giờ phải nghỉ ngơi để lấy lại sức chứ không rảnh đi đánh đấu với mọi người, xong rồi lại dùng Mặc Bân quấy nhiễu Dương Hành với IUD.
Tần Thành có chút lo lắng: “Giải Golden Melody sẽ được tổ chức vào tháng 6, (Phá Kén) của Quý Trạch Huy, (IUD mới) của IUD, (Đồng ngữ) của Đồng Kiếm, toàn bộ sẽ tham gia tranh giải, khả năng thắng rất cao nữa. Nếu lúc này Mạc Bân ra bôi đen các cậu, thì gây trở ngại các cậu lấy thưởng.”
“Đừng lo lắng, Mạc Bân không thể ra mặt được đâu.”
Tần Thành ngạc nhiên:” Tại sao?”
Giải Dương giải thích: “Vì tôi cũng là cổ đông của Hoàng Thiên chứ sao, lúc Hồng Chí Kiệt ở tứ phía thu mua cổ phần của Hoàng Thiên tôi cũng đục nước kéo cò lấy danh nghĩa của Ngô Thủy mua một ít. Tuy rằng % không lớn, nhưng cũng gây ra chút ảnh hưởng, sau này cổ phiếu này sẽ được nhượng lại cho Dương Thanh, để Dương Thanh đi đàm phán với Hồng Chí Kiệt.”
Tần Thành sửng sốt: “Cậu cũng mua được cổ phiếu của Hoàng Thiên?”
Giải Dương gật đầu.
Tần Thành mất một lúc lâu mới tiêu hóa được tin tức, lắc đầu: “Cậu thật là … xem ra là tôi lo lắng quá rồi, vậy thì không sao, cậu cứ chú tâm vào quay mv đi, còn lại để tôi sắp xếp chuyện vặt vãnh.”
…
Việc quay mv quá bận, Giải Dương không có thời gian để nhìn vào điện thoại của mình mãi đến khi ăn tối.
Trong một buổi chiều, Cừu Hành đã gọi tổng cộng tám cuộc gọi và gửi sáu bảy cái tin nhắn. Nội dung tin nhắn rất đa dạng, có những ý nghĩa mơ hồ như “em …” rồi “chúng ta …”, lo lắng các kiểu, còn có những câu hỏi vòng vo.
Giải Dương đọc kỹ, rồi trực tiếp gọi qua.
Đầu bên kia nghe nhưng vẫn không nói gì.
Giải Dương mở hộp cơm ra và nói, “Tuần tới em sẽ rất bận, không thường xuyên xem điện thoại được.”
“Bận thế nào?”
“Bận đến nỗi phải thức khuya.”
Giọng Cừu Hành trở nên nặng nề: “Phải thức khuya?”
“Vâng.”
Cừu Hành lại không nói.
Giải Dương nói: “Em chỉ có 10 phút ăn cơm thôi, cúp máy trước đây, anh đi nghỉ sớm đi.” Nói xong liền cúp điện thoại, cầm đũa ăn cơm.
Quay xong đã là hai giờ sáng, Giải Dương lấy điện thoại ra xem, không có tin nhắn hay cuộc gọi nào từ anh cả, tắt điện thoại di động và lên xe trở về khách sạn.
Khách sạn do Tần Thành đặt và gần địa điểm quay. Trên đường trở về, Tần Thành nói cho Giải Dương một tin mới.
“Nữ chính của (Tôi thấy Tức Hiên Viên) cuối cùng đã được quyết định. Đó là Văn Dao, 26 tuổi, đây là lần đầu tiên cô ấy đảm vai nữ chính.”
“Văn Dao?”
Tần Thành gật đầu hỏi: “Làm sao, biết không? ”
Giải Dương lắc đầu.
Cậu không biết. Văn Dao, một trong những nhân vật nữ quan trọng trong truyện, là đối thủ của nhân vật chính trong thời gian đầu, về sau lại là bạn tốt của nữ chính, còn giúp đỡ nữ chính khá nhiều.
Văn Dao là thế hệ thứ hai, ba cô là đạo diễn và mẹ cô là nhà thiết kế thời trang nổi tiếng. Cậu nhớ rằng ở cuối truyện, Văn Dao kết hôn với một gia đình làm nghề châu báu ở thành phố b và rời khỏi giới giải trí để giúp chồng bắt đầu kinh doanh.
Dựa thro thời gian của cốt truyện, Văn Dao và Mộc Chu Dịch lẽ ra bây giờ đã trở thành bạn tốt của nhau. Nhưng hiện tại cốt truyện đã bị thay đổi rất nhiều, hoàn cảnh và danh tiếng của Mộc Chu Dịch vẫn giống như trong nguyên tác, không biết những thay đổi này có ảnh hưởng đến mối quan hệ giữa Văn Dao và Mộc Chu Dịch hay không.
Xe dừng ở cửa khách sạn, Giải Dương tỉnh táo lại, đội mũ và đeo khẩu trang, xuống xe đi vào sảnh khách sạn.
Sảnh khách sạn sáng sớm vắng tanh, yên tĩnh, có một người ngồi ở khu nghỉ ngơi ở sảnh khách sạn.
Giải Dương dừng lại, rồi đi thẳng vào thang máy như không nhìn thấy nhau.
Sau khi tháng máy mở ra, Giải Dương với Ngô Thủy và Tần Thành bước vào thang máy, mới xoay người đã bị người nào đó sờ cái trán.
Giải Dương nhướng mắt.
Cừu Hành tiếp xúc với tầm mắt của Giải Dương, anh đưa bàn tay của mình xuống theo phản xạ để che tầm mắt của Giải Dương.
Cửa thang máy đóng lại và bắt đầu đi lên. Ngô Thủy và Tần Thành một người nhìn trời một người nhìn xuống đất, giả vờ như không tồn tại.
Sau một vài giây, Cừu Hành đặt tay xuống, đứng bên cạnh Giải Dương và muốn nắm tay Giải Dương.
Giải Dương đưa tay vào túi.
Cừu Hành dừng lại, rồi anh bá đạo thò tay vào túi Giải Dương và nắm lấy tay cậu rồi nói, “Tôi xuống máy bay đã là 12 giờ, đến đây cũng hơn giờ, khách sạn không còn phòng.”
Giải Dương đẩy tay anh ra và nói: “Ngô Thủy, nhường phòng cho Cừu Hành, còn cậu vào phòng tôi ngủ dưới đất.”
Ngô Thủy: “…”