4 giờ 30 chiều.
Cừu Hành bước ra khỏi văn phòng thấy Giải Dương vẫn chưa đi mà đang nằm trên ghế sofa trong phòng khách để nghỉ trưa. Lúc đi ngang qua anh dừng lại cúi nhẹ người xuống. Truyện Việt Nam
Giải Dương lập tức mở mắt ra, nghiêng đầu nhìn về phía Cừu Hành nhanh chóng tỉnh táo, ngồi dậy hỏi: “Xong rồi ạ? Có đói không? Tôi thấy buổi trưa anh không ăn nhiều lắm.”
”... “
Cừu Hành dừng lại tại chỗ nói:”Em ở đây ngủ chỉ để hỏi tôi cái này à?”
“Tôi sợ anh đói” Giải Dương đứng dậy xoa xoa cổ đi tới bàn, cầm lên một cái bình giữ nhiệt sau khi mở ra, đổ ra một bát canh nấm trắng để thìa vào quay lại nói với anh “Mau ăn chút đi, tôi đã nhờ dì bảo mẫu ở nhà nấu rồi giao cho đấy.”
Cừu Hành không nhúc nhích trên mặt anh cũng không có biểu hiện gì, nhìn Giải Dương có chút kỳ quái.
Giải Dương nhướng mày:”Cảm động hả?”
Cừu Hành lấy lại tinh thần, vẻ mặt lạnh lùng nói: “Nên động não hơn để bù đắp cho những gì mình không có.” Anh tự giác bước tới bàn ăn và ngồi xuống, cầm lên một cái thìa khuấy xào canh nấm trắng lại nhìn Giải Dương hỏi: “Em không ăn à?”
“Bữa trưa ăn nhiều quá, không đói bụng.”
Cừu Hành chậm rãi ăn xong một bát súp nấm trắng,nói “Nói rõ ràng đi, Lần này ai chọc em? Ngay sau khi em nhận được một số kết quả, mọi chuyện bắt đầu xảy ra. Sau một vài lần như này nữa thì công ty nhỏ của em không biết nó có thể tồn tại hay không nữa. Phản ứng của em về những việc xử lý khủng hoảng kiểu này này là quá chậm, tại sao Liễu Toa lại giao toàn đội cho em?”
Giải Dương giải thích:”Không liên quan gì đến Liễu Toa.”
“Tóm lại là có vấn đề, Quản lý công ty kiêng kị nhất chính là do dự và xử lý theo cảm tính, chỗ nào không thích hợp thì nhanh chóng xử lý đi.”
Giải Dương nghe, rồi nói:”Tôi hiểu rồi, giải quyết ngay. ”
Cừu Hành thấy Giải Dương đã có tính toán, không nhiều lời nữa.
Gần đến giờ tan sở, Giải Dương cũng không về Dương Hành định ở lại Vinh Đỉnh đợi Cừu Hành tan làm rồi cùng nhau về nhà.
Cừu Hành nhìn cậu với ánh mắt kỳ quái trong vài giây, sau đó đứng dậy nói: “Em muốn thế nào cũng được.”
Được sự cho phép của anh, Giải Dương an tâm lại nằm xuống ghế sofa trong phòng khách, nhớ lại lời anh nói và lấy điện thoại di động ra gửi cho Liễu Toa một tin nhắn ngắn: “Tìm một công ty mô giới giúp tôi tìm một người đại diện, phải vững vàng, đáng tin cậy và cẩn thận, có tài nguyên trong tay hay không không quan trọng. Tôi có thể kiếm được tài nguyên, lần sau công ty tuyển người mới, thông báo một chút với người đại diện việc chuẩn bị cho việc mở rộng nghệ sĩ sau này. “
Liễu Toa nhanh chóng trả lời.
Giải Dương gõ vào vỏ điện thoại, gửi tin nhắn WeChat cho Hồ Tiêu kêu muốn nói chuyện với anh ta này vào ngày mai.
Hồ Tiêu nhanh chóng trả lời.
Trước khi tan sở, Hà Quân đi vào văn phòng của Cừu Hành sau khi bước ra, anh ta nói cho Giải Dương một cái tên.
Giải Dương hỏi: “Có chắc là anh ta đã mua tài khoản maketing và tài khoản bạn cùng phòng của tôi không?”.
Hà Quân gật đầu: “Chắc chắn, tin tức được đào ra từ tài khoản tiếp thị, chắc chắn chính xác. Ông chủ bảo muốn xử lý tụi này như nào do cậu quyết định. ”
Giải Dương gật gật đầu tỏ vẻ đã hiểu
Trên đường trở về, Cừu Hành đột nhiên hỏi: “Em không cần tôi quan tâm à?”.
Giải Dương lắc đầu: “Không, tài nguyên của anh không nên lãng phí cho một kẻ nhỏ nhen như vậy.”
Cừu Hành hừ nhẹ một tiếng, không nói nữa.
…
Lúc Giải Dương trở về phòng sau bữa tối, lấy máy tính ra và tìm kiếm cái tên Hà Quân đã báo cho cậu.
Tiết Hiềm, một nam ca sĩ sáng tác, biết nhiều loại nhạc cụ, 25 tuổi, xuất hiện lần đầu qua buổi thử giọng cách đây hai năm và phát hành một album thành tích cũng không tồi. Anh ta trực thuộc Diệt Hưởng Entertainment, gần đây tranh chấp hợp đồng với công ty, độ nổi tiếng rất tốt, được biết đến như là người dẫn đầu thế hệ ca sĩ mới trong ngành.
Một người cậu hoàn toàn không biết, anh ta cũng không được nhắc đến trong truyện gốc, anh ta chắc chỉ là một người qua đường nhỏ. Nhưng tại sao người qua đường này lại đột nhiên tung ảnh của cậu và Mộc Chu Dịch?.
Điện thoại đột ngột rung lên, một tin nhắn WeChat mới đến.
Giải Dương nhấc máy và phát hiện tin nhắn đến từ Quý Trạch Huy, nội dung chỉ có một dấu chấm lửng. Cậu đánh chữ: Anh có chuyện thì nói thẳng.
Quý Trạch Huy trong vài giây đã trả lời: Tôi biết ai đã làm chuyện cậu với Mộc Chu Dịch.
Giải Dương nhướng mày gõ: Tôi cũng biết.
Sau một hồi im lặng.
Quý Trạch Huy: Xuất thân của cậu như nào vậy? Tôi nghe nói rằng không lâu sau khi chương trình phát sóng trực tiếp của cậu kết thúc, một nhóm luật sư đã đến trụ sở của các tài khoản maketing đó khiến các công ty maketing sợ hãi nghĩ rằng họ chọc vào vụ lớn. Nhưng hình như họ có chọc vào vụ lớn thật, giới thạo tin đồn rằng họ bị các đại gia dòm ngó, lần này ước chừng sẽ bị bóc mẽ.
Giải Dương: Anh muốn nói cái gì?
Im lặng một lúc, Quý Trạch Huy rõ ràng gửi mấy lời thăm dò: “lần trước giữa tôi và cậu, tôi đã mất hai đại ngôn. Tôi còn chưa nói về nó đâu, không phải là cậu chứ …”
Giải Dương vô tình hỏi: đại ngôn gì?
Quý Trạch Huy nhắn lại hai cái tên thương hiệu.
Giải Dương tìm kiếm và phát hiện ra rằng chúng đều là sản phẩm của Vinh Đỉnh
“…”
Cậu cười đáp: Không phải tôi làm mà là người nhà tôi làm í, anh không nói thì tôi cũng không biết đâu, tí nữa tôi đi cảm ơn ảnh.
Quý Trạch Huy: …
Quý Trạch Huy im lặng nửa ngày, sau đó gửi một câu dài: Tiết Hiền là người chọc vào cậu còn Nguyên Bàng cung cấp cho anh ta cái ảnh đó. Nguyên Bàng định giúp Tiết Hiền ký hợp đồng vào Hoàng Thiên. Lần này, Tiết Hiền nhìn trúng ost của một bộ phim điện ảnh, nhưng đạo diễn của bộ phim tên Từ Hành có vẻ thích cậu hơn. Nữ chính của phim là Mộc Chu Dịch, Các fan của Mộc Chu Dịch nổi tiếng là đoàn kết và hung ác. Tiết Hiền vốn dĩ muốn kích động quan hệ giữa cậu và fan Mộc Chu Dịch, mượn tay người hâm mộ Mộc Chu Dịch tẩy chay cậu, khiến Từ Hành từ bỏ ý định hợp tác với cậu.
Phim của Mộc Chu Dịch? Theo như cậu biết, bộ phim hiện tại của Mộc Chu Dịch dường như chỉ có một bộ “Điên Cuồng Âm Nhạc Gia”, là hợp tác với một diễn viên nam.
Giải Dương nghĩ trong đầu, trên tay không ngừng gõ: Hoàng Thiên của anh thật là thú vị, chuyên đi thu gom rác thải.
Quý Trạch Huy: …… Cậu có nói chuyện được hẳn hoi không?
Giải Dương: OK, vậy anh nói cho tôi chuyện này là có ý gì?
Quý Trạch Huy trở lời lại bằng một icon biểu cảm bắt tay trong vài giây, lịch sự thể hiện là ổn.
…
Ngày hôm sau, Giải Dương dậy sớm, dưới sự hướng dẫn của Sư phụ Liêu, và sự trợ giúp của cái khuôn, cậu đã chiên được một quả trứng tròn hoàn hảo cho Cừu Hành.
Cừu Hành nhìn quả trứng trước mặt, sau đó nhìn Giải Dương phía đối diện, khóe miệng giật giật, nhanh chóng xẹt qua, sau khi nuốt nước miếng, anh lãnh đạm hỏi: “Em lại muốn xin tôi cái gì?”
“Không” Giải Dương cười với Cừu Hành “Quả trứng này là để cảm ơn sự giúp đỡ vô tư của anh dành cho tôi.”
Cừu Hành cầm nĩa lên và chạm vào lòng đỏ của quả trứng. Anh muốn cắt nó, dao chạm vào, đổi đũa thành dao nĩa cẩn thận chạm vào thấy lòng đỏ không chảy ra vừa lòng: “Tôi cử một đội ngũ luật sư để giúp em đối phó mà lòng biết ơn của em chỉ đáng giá một quả trứng?”
Giải Dương cảm thấy cái này giống buôn bán không có lời, hỏi lại “Hay tôi chiên cho anh thêm một quả nữa nhé?”
“…”
Anh dùng ánh mắt lạnh đông cứng đáp lại sự chân thành có lệ của Giải Dương. Đũa chạm vào trứng, sau đó lại lấy dao và nĩa, cẩn thận tách quả trứng ra, thấy lòng đỏ trứng không chảy ra ngoài, anh mới hài lòng, cho vào miệng ăn một miếng, sau khi nuốt xuống, đáp: “Ăn điểm tâm đi, nắm chắc bên phía trường học, đừng để đi 4 năm đi học mà tốt nghiệp không nhận được chứng chỉ tốt nghiệp”
Giải Dương giả vờ không phát hiện ra tâm trạng anh đang tốt, cậu ngoan ngoãn đưa một chiếc bánh bao khác cho Cừu Hành
… Sau bữa sáng, Giải Dương đến công ty, gọi Hồ Tiêu vào văn phòng, hỏi: “Gần đây trong số hợp đồng hợp tác của tôi có cái nào hát ost phim không?”
Hồ Tiêu hết sức kinh ngạc, vội vàng lấy điện thoại di động ra lật xem bản ghi nhớ, nói: “Cậu rốt cục đoán ra muốn nhận hợp đồng à? Gần đây có ba hợp đồng hát ost điện ảnh tập. Một là một cho hát ost bài hát kết thúc của một bộ phim thanh xuân kinh phí nhỏ. Đạo diễn là Sinh viên mới tốt nghiệp, tôi không khuyên cậu nên chọn bài này. Một là phần kết của bộ phim hài Tết “Điên Cuồng Âm Nhạc Gia” đang được quay của đạo diễn Từ Hành Yêu cầu rất phức tạp và chi tiết, độ khó cao. Tôi vốn dĩ xem trọng cái hợp đồng này, nhưng bây giờ vì vụ lùm xùm giữa cậu và Mộc Chu Dịch, Mộc Chu Dịch lại là nữ chính của bộ phim này, nên Tôi— “
“Tôi nhận nó. “
” — cảm thấy không quá … Hả? “
Giải Dương nói:” Tôi nói tôi muốn nhận, giúp tôi liên hệ”
Hồ Tiêu không còn quá ngạc nhiên, hỏi: “Tại sao cậu đột nhiên muốn đi nhận hợp tác này, cơ hội mày nhìn có vẻ tốt, nhưng sau scandal lần này của Cậu và Mộc Chu Dịch, tôi nghĩ rằng thích hợp bây giờ”
Giải Dương đại khái nói chuyện về Tiết Hiềnnói: “Anh ta chọc tôi vì để lấy tài nguyên, tôi không cùng anh ta có qua có lại thì uổng công anh ta lắm à?”
“…”
Hồ Tiêu không còn gì để nói, cố thuyết phục vài câu mà không thuyết phục được, đành cam chịu đi liên hệ.
Từ Hành nhanh chóng đáp lại, thay mặt Giải Dương, Hồ Tiêu nói chuyện với bên kia, sau khi nói chuyện xong, anh đi tới văn phòng và nói với Giải Dương: “Đạo diễn Từ Hành mời cậu đến đoàn phim để trao đổi chi tiết của hợp tác với cậu. “
Yêu cầu đi đến đoàn phim là để hòa giải ý định của Giải Dương. Cậu gật đầu và bảo Hồ Tiêu nói với bên kia rằng cậu sẽ nhanh chóng đến đoàn phim càng sớm càng tốt.
Sau khi nói chuyện công việc, Giải Dương ra hiệu cho Hồ Tiêu ngồi và hỏi: “Tiêu Tiêu, anh có muốn thử đổi vị trí của mình không?”.
Hồ Tiêu sửng sốt, rồi hiểu ra điều gì, bất giác ngồi thẳng người, giọng điệu trở nên căng thẳng và hỏi: “Tại sao cậu lại hỏi thế? Có phải vì tôi hôm qua …”
“Không, anh Tiêu, anh đừng căng thẳng.” Giải Dương ngắt lời Hồ Tiêu, đứng dậy rót một cốc nước cho Hồ Tiêu rồi giải thích “Thật ra, tôi đã nghĩ đến việc thuyết phục anh đổi vị trí từ lâu rồi, công ty dựa vào nghệ sĩ để kiếm tiền. Nghệ sĩ trẻ kiếm tiền cộng với tôi cũng chỉ có ba người, tôi sẵn sàng chốt một số người mới vào công ty. Anh chọn được người có ngoại hình đẹp, tốt,phù hợp với việc người phụ trách huấn luyện nghệ sĩ hơn”
Hồ Tiêu cau mày nói:”Nhưng nếu tôi hoàn toàn lui về phía sau hậu trường, các cậu, Đồng Kiếm và Kha Lam sẽ như thế nào?”
“Nếu anh đồng ý đổi vị trí, thì tôi sẽ tìm kiếm những quản lý phù hợp cho họ. Tất nhiên, tôi cũng tôn trọng ý kiến của anh, nếu anh tiếp tục hợp tác thì sau này vẫn sẽ là người đại diện của Đồng Kiếm và Kha Lam, nhưng tôi sẽ không giao tôi cho anh đâu. Quá khó để anh có thể tự mình mang theo ba người. ”
Hồ Tiêu im lặng.
Giải Dương sợ Hồ Tiêu nghĩ nhiều, nói thêm:. “Nếu anh quyết thay đổi công việc, tôi sẽ chia hoa hồng cổ phiếu Dương Hành cho, bảo đảm sau chuyển chức thu nhập của anh không thấp hơn làm người đại diện”.
“Không phải là vấn đề thu nhập chỉ là … “Hồ Tiêu siết chặt lòng bàn tay và nhìn Giải Dương “Để tôi suy nghĩ một tí đã, nhé?”
Giải Dương đứng dậy và vỗ vai Hồ Tiêu, nói” Tất nhiên, Anh Tiêu à, Dương Hành là tôi với anh với Đồng Kiếm và kha Lam cùng xây dựng. Dù chúng ta có phát triển như thế nào trong tương lai thì anh cũng là chỗ dựa quan trọng nhất của chúng tôi. Lần này tôi sẽ ở lại đoàn phim vài ngày, vì vậy đừng đi theo tôi, Ở nhà từ từ cân nhắc nhé.