Ông Bố Tỷ Phú Và Quý Tử Thiên Tài

Chương 94: Suy nghĩ không biết cơ thể có bệnh tật gì không?



Còn cả Tô Manh…

Cô ấy là con gái, lại một thân một mình nuôi con. Mấy năm nay chác cũng không dễ dàng gì.

Không biết thế nào mà hắn lại nhớ đến đôi mắt của Tô Manh.

Vừa to vừa sáng, con ngươi màu nâu. Lúc cười lên sẽ híp lại thành một đường cong khiến người ta cảm thấy rất vui vẻ.

Và mùi trên người cô ấy, nhàn nhạt rất dễ ngửi. Còn có chút mùi vị của sữa.

Người con gái năm năm trước… chính là cô ấy.

Hắn từng hôn qua đôi môi căng mọng của cô. Đôi chân của cô còn vòng qua eo hắn…

Vừa nghĩ đến điều này liền khiến cả người hắn nóng lên.

Hắn nắm tóc, cảm thấy bản thân sắp phát điên rồi.

Vừa rồi còn nghĩ đến chuyện của con mà bây giờ đã nghĩ sang chuyện xảy ra tối hôm đó rồi.

Sắp phát điên!

Nhưng hắn càng không muốn nghĩ thì lại càng nhớ kỹ hơn. Vòng eo mảnh mai, còn có phần thịt mềm mại…

A, thật sự muốn điên rồi!

Thẩm Dục An xông thẳng vào phòng tắm. Tắm nước lạnh hết hai mươi phút mới đi ra ngoài.

Hắn vừa đi ra bên ngoài đã có tiếng gõ cửa: “Vào đi”

Người bước vào là ông Thẩm với gương mặt nghiêm túc.

Nhiều lúc cha con hai người nói chuyện riêng đều đi vào phòng đọc sách của ông Thẩm. Một người nói một người nghe, thảo luận chuyện công, rất ít khi ông Thẩm đi vào phòng của Thẩm Dục An.

Ông Thẩm ngồi bên mép giường của Thẩm Dục An, chủ động mở miệng: “Chuyện của con Tô Manh, con tính thế nào?”

Thẩm Dục An ngồi lên bậc cửa sổ, thẳng thắn nói: “Con không biết.”

Hắn thật sự không biết phải làm gì mới Ngay cả yêu đương chính thức cũng không có mà hắn đã làm cha rồi.

Con còn nhỏ như vậy liền phải ra tòa, nhất là bởi vì do hắn mà mọi người đều biết đến vụ kiện tụng này thì cho.

dù cuối cùng kết quả thế nào cũng đều không tốt cho quá trình trưởng thành của đứa bé.

Ông Thẩm biết sẽ nghe được đáp án này từ Thẩm Dục An. Ông cân nhắc một lúc mới mở miệng: “Dục An, thật ra mẹ con hối con kết hôn không phải để ôm cháu. Bà ấy chỉ muốn con có thể tìm được một người đồng ý cùng con đi đến hết đời.”

Thẩm Dục An gật gật đầu. Mái tóc ướt đẫm vẫy ra từng giọt nước lạnh băng.

Ông Thẩm sờ giọt nước mát lạnh trên cánh tay, bất lực cười: “Con xem xem, giống y hệt như lúc nhỏ, tắm xong là không thích lau tóc”

Thẩm Dục An vuốt tóc ướt ra phía sau, mỉm cười nhìn về phía ông Thẩm đang ngồi bên mép giường: “Cha à, cha có điều gì muốn nói thì cứ nói đi”

Nụ cười trên khóe môi ông Thẩm hơi sựng lại, có chút không yên xoa xoa ngón tay. Ôm im lặng một hồi mới mở miệng: “Con có nghĩ tới chuyện kết hôn với Tô Manh, xây dựng một tổ ấm không?”

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv