Thẳng thắn trải lòng Sau khi Tô Manh tiễn vợ chồng nhà họ Thẩm đang kích động không ngừng khi biết được sự thật ra cửa liền xoay người nhìn Tiểu Khải đang nghiêm mặt ngồi trên ghế sofa.
Cô nhìn Tiểu Khải trước mặt, nghĩ đến việc sau khi nhà họ Thẩm biết được thân phận của Tiểu Khải liền có thể giành Tiểu Khải đi, trong lòng cô vừa chua xót vừa đau đớn. Cô giơ tay ra muốn ôm lấy Tiểu Khải.
Ai dè Tiểu Khải lại hất tay cô ra.
Hai mẹ con đều khựng lại.
Đây là lần đầu tiên Tiểu Khải thể hiện sự phản kháng trước mặt Tô Manh.
Tô Ngạn Khải mím môi trừng Tô Manh, giống như sói con bị thương vừa ra khỏi ổ lại nhịn không được mà lộ ra bộ dạng non nớt như cũ: “Mẹ muốn đưa con đi có phải không?”
Mặc dù Tô Ngạn Khải chỉ mới năm tuổi nhưng nó rất thông minh. Chỉ dựa vào mấy lời nói chấp vá ban nãy của Tô Manh và hai vợ chồng họ Thẩm liền đoán được thân thế của mình.
Hơn nữa trải qua năm năm với một bà mẹ đơn thân khiến nó trở nên vô cùng nhạy cảm với lời nói và hành động của Tô Manh.
Nó là cháu của nhà họ Thẩm, là con trai của Thẩm Dục An.
Nhưng nó hoàn toàn không muốn biết nguồn gốc xuất thân của mình chút nào, thậm chí vô cùng hối hận.
Hiện tại nó vô cùng hối hận, hối hận đã tìm bạn trai cho.
mẹ.
Nếu không tìm bạn trai cho mẹ thì sẽ không tìm được.
Thẩm Dục An, không khiến mẹ và Thẩm Dục An gặp mặt. Như vậy có phải thân thế của nó sẽ có thể tiếp tục.
giấu đi không?
Mẹ sẽ không muốn đưa nó đi.
Ông chú kỳ lạ luôn mở miệng nói bản thân là cha nó trước kia, mẹ sẽ lớn tiếng phản bác lại, sẽ căng thẳng ôm lấy nó, nói cho dù chết cũng sẽ không tái hôn với chú 1a.
Nhưng lần này người nhà họ Thẩm đến rồi, mẹ lại chỉ ôm nó khóc, cũng không nói ra lời phản bác nào.
Cái này không phải có nghĩa là mẹ đã không còn cần nó nữa sao?
Tô Manh thấy mắt Tiểu Khải đỏ hoe thì tim đau đớn khó chịu. Cô không quan tâm đến việc Tiểu Khải giãy giụa mà dùng sức ôm chầm lấy nó.
“Con là con mẹ, mẹ còn đưa con đi đâu được? Con nói đi, con muốn mẹ đưa con đi đâu?”
Tiểu Khải né cổ ra, không chịu dựa vào lòng Tô Manh.
Mắt nó đỏ lên, nước mắt đã ầng ậc nhưng lại sống chết trừng mắt không muốn khóc. Nó hét lên như muốn rách cổ họng: “Có phải mẹ muốn đưa con tới nhà họ Thẩm không?”
Tô Manh bị phản ứng của Tiểu Khải dọa một trận.
Tiểu Khải luôn thể hiện ra là đứa trẻ rất ngoan, rất hiểu chuyện trước mặt Tô Manh. Thậm chí có lúc còn lý trí hơn cả người lớn.
Lần này là lần đầu tiên kể từ lúc nó biết nói thể hiện ra bộ dạng kích động như vậy.
Nhìn đôi mắt đỏ quạch như muốn chảy máu của nó, hôm nay Tô Manh không biết đã rơi nước mắt bao nhiêu lần. Cô hôn gương mặt mát lạnh của Tiểu Khải: “Không, không, con yêu. Con sẽ không đi đâu hết. Con sẽ ở bên cạnh mẹ. Con ở bên cạnh mẹ, không đi đâu hết. Cho dù là ai cũng đừng hòng mang con đi khỏi mẹ”
Tô Ngạn Khải không tin: “Thật sao?”
“Thật. Mẹ có lúc nào lừa con đâu”
Nghe thấy câu này, nước mắt nhịn từ lâu của Tiểu Khải mới tí tách rơi xuống. Lần đầu tiên nó tủi thân tới nổi khóc lớn, khóc như một đứa trẻ năm tuổi: “Mẹ, con sợ lắm! Con sợ bị mẹ đưa đi. Mẹ đừng đưa con đi có được không. Con sẽ ngoan, sẽ hiểu chuyện, sẽ kiếm tiền. Sau này sẽ không tìm bạn trai cho mẹ nữa. Mẹ đừng đưa con đi có được không?”
Tô Manh nhìn thấy Tiểu Khải khóc như muốn đứt từng khúc ruột liền ôm chặt lấy Tiểu Khải khóc nức nở: “Không đưa đi, tuyệt đối không đưa đi. Ai cũng không thể mang con đi”
Nếu như nhà họ Thẩm muốn giành Tiểu Khải với cô vậy thì cứ lên tòa mà giải quyết. Dù sao ai cũng không thể mang Tiểu Khải đi.