Lúc nấy Tô Manh dùng hết sức ép Tiểu Khải lên vai khiến mũi nó đập vào xương bả vai của mẹ.
Tiểu Khải sờ cái mũi đang sưng lên, nghĩ tới món quà mà bản thân dốc lòng chuẩn bị mà mẹ chẳng liếc lấy một cái, trong lòng nó vô cùng tủi thân. Mặt mày lạnh te trách móc Tô Manh.
“Mẹ, con giận mẹ lắm! Con dày công chuẩn bị quà cho mẹ mà mẹ không thèm xem, còn nói con bệnh phải uống thuốc, làm sưng hết cả mũi con rồi nè! Con quả thật rất tức giận!” Lúc này Tô Manh đã bình tĩnh lại. Cô chau mày im lặng chốc lát rồi trừng to mắt không tin được nhìn Tiểu Khải.
Giọng nói kích động đến khàn đi: “Thẩm Dục An chính là món quà mà con muốn tặng mẹ sao?” Cô biết con trai nhà mình rất thông minh nhưng đó giờ cô chưa từng nghĩ con trai sẽ tìm chính cha ruột mình làm quà tặng cho cô? Không thể nào! Tiểu Khải đã biết xuất thân của mình rồi sao? Tô Manh hơi hoảng sợ. Cô quỳ xuống trước mặt Tiểu Khải, tính sắp xếp lại từ ngữ để giải thích xuất thân của nó.
Nhưng Tiểu Khải vô cùng lạnh nhạt, căn bản không cho.
cô cơ hội giải thích: “Mẹ, mẹ không cần phải giải thích.
Con không nghe. Bây giờ con rất tức giận” Tiểu Khải vẫn luôn rất ghét người nào cứ lặp đi lặp lại một câu mãi. Lần này lại tức giận tới nỗi hai lần nói “Con rất tức giận”, chứng tỏ lần này nó tức giận tới nhường nào.
Tô Manh sốt ruột muốn khóc: “Con trai, con nghe mẹ giải thích. Mẹ luôn luôn yêu con” Tiểu Khải mặt không biểu cảm nói: “Con không muốn nghe mẹ giải thích. Mẹ không muốn đi coi mắt, con lập tức tìm một người bạn trai tiền nhiều đoản mệnh cho mẹ. Chủ tịch của công ty khoa học kỹ thuật Hướng Dương Thẩm Dục An là người đàn ông phù hợp yêu cầu nhất trong tất cả số liệu mà con thu thập được trên mạng. Con không dễ gì mới bắt chú ấy đi ra gặp mẹ. Vậy.
mà mẹ lại ôm con chạy mất dép!” Lượng thông tin trong lời nói của Tiểu Khải nhiều quá trớn làm cho Tô Manh nhất thời ngớ người.
Cô nhăn mày kinh ngạc nói: “Con nói, Thẩm Dục An là bạn trai mà con tìm cho mẹ sao?” Cô nghiến răng nhấn mạnh hai chữ bạn trai.
Con trai muốn tìm bạn trai cho mẹ, không ngờ lại tìm được cha ruột của mình.
Đúng là phim huyền ảo ngoài đời thực. Nếu như truyền thông muốn đưa tin thì tiêu đề hẳn sẽ là: “Con trai năm tuổi thay mẹ tìm chồng nhưng lại tìm thấy chính cha ruột mình” May mãn tới mức này có lẽ không ai bì nổi! Tiểu Khải hờ hững gật đầu: “Ba mươi tuổi đã là người giàu nhất Trung Quốc. Tài sản vượt ngàn tỷ, trên mạng nói bệnh tật đầy mình, không bao lâu nữa sẽ chết thôi.
Hoàn toàn phù hợp với yêu cầu bốn chữ tiền nhiều mệnh đoản” Trong đầu Tô Manh nhảy ra dấu chấm hỏi to đùng: “Ai nói với con tìm bạn trai phải tìm loại nhiều tiền đoản mệnh chứ?” “Baidu nói đó!” Tiểu Khải nói dõng dạc.
Tô Manh cảm thấy không còn lời gì để nói, không biết nên nói từ chỗ nào mới phải.
Cô không biết bản thân đã làm cái gì để Tiểu Khải hiểu lầm như vậy về tiêu chuẩn bạn trai của mình, phải tiền nhiều mệnh đoản mới được.
Chuyện khiến cô vui mừng là trước mắt Tiểu Khải vẫn không biết xuất thân của mình.
Không đúng! Còn có chỗ nào không đúng! Tô Manh nghĩ tới KU mà Thẩm Dục An vừa nhắc tới. Cô biết đây là ID hacker của Tiểu Khải.
“Con đã làm gì mới khiến đường đường là ông chủ công ty lớn như Thẩm Dục An mà chịu đến quán cà phê gặp mặt mẹ vậy?” Lúc này tới lượt cô đanh mặt lại nhìn chằm chằm Tiểu Khải.
Tiểu Khải hơi chột dạ, tính miễn cưỡng đổi chủ đề: “Mẹ, mũi con vừa mới bị đụng trúng đau quá! Mẹ giúp con xem xem có chảy máu hay không!” Tô Manh tới gần Tiểu Khải hỏi dồn: “Đừng có đánh trống lảng, mau nói thật cho mẹt” Tiểu Khải không lên tiếng.
Tô Manh nhìn Tiểu Khải không nói lời nào liền biết nhất định nó đã làm ra chuyện gì không thể nói rồi.
Cô tức giận không thôi: “Được. Vậy mẹ tự đi tìm!” Lúc đó trong lòng Tiểu Khải còn ôm tâm lý may mắn. Nó nghĩ mẹ mình là người mù máy tính, chắc chắn sẽ tìm không thấy.
Nhưng mọi chuyện phát triển theo chiều hướng hoàn toàn khác với suy nghĩ của nó…