Không chờ Thẩm Dục An nói chuyện, bà Thẩm vẫn luôn xụ mặt đứng bên cạnh đã có chút gay gắt mở miệng: “Con trai của tôi, đó giờ đều đứng trên cao mà nhìn xuống, cũng chỉ gãy có mỗi cái chân, đầu bị chấn động một chút mà thôi. Không cần cưa chân không cần phẫu thuật, cũng do tổ tiên nhà họ Thẩm hiển linh nhưng tôi lại cảm thấy uất ức thay cho con mình. Sao nó lại bị tai bay vạ gió thế này?”
Bà Thẩm nhìn Tô Manh ngoại trừ sắc mặt trắng bệch, cả người chỉ có vài chỗ xây xát mà nhớ tới con trai nhà mình vì đứa con gái này mà chọc tới một thằng điên, tự dưng đang yên đang lành lại bị gãy một chân nên bà cảm thấy tức giận.
Thẩm Dục An chau mày nói: “Mẹ à, không phải vừa nãy con đã nói chuyện với mẹ rồi sao? Chuyện này không có liên quan gì tới Tô Manh.”
Cũng là do cấp dưới anh làm việc không cẩn thận, lúc đi tới cục Thuế gửi tài liệu lại bị người khác nhìn thấy.
Có người đem chuyện này nói cho Triệu Trí Tuấn nên lúc anh bị điều tra thuế, không chỉ công ty bị phá sản mà tất cả tài sản trong nhà cũng bị kết toán, còn có khả năng đối mặt với họa ngồi tù. Do đó mới xảy ra chuyện ngu xuẩn như chó cùng đứt giậu.
Bà Thẩm tức giận nói: “Chuyện này sao lại không có liên quan tới nó? Là ai tông tụi con? Đừng có tưởng mẹ không biết là chồng trước của nó. Chồng trước nó không có liên quan tới con sao lại vô duyên vô cớ tông xe tụi con, còn không phải là do nó sao?”
Tô Manh bị người chỉ mũi mång cũng không cho bản thân nói chuyện nên cúi đầu ti ôi: “Con thật sự xin lỗi bác. Là do lỗi của con nên mới liên lụy đến Thẩm Dục An.”
Thẩm Dục An nhìn hốc mắt đỏ hồng của Tô Manh, nhịn không được nhìn về phía mẹ mình: “Mẹ à, được rồi. Chuyện này thật sự không có liên quan tới Tô Manh. Là con…”
Anh còn chưa dứt lời, đột nhiên một đám phóng viên xông vào từ bên ngoài cửa.
Trước mặt ánh sáng chói lòa, bốn phương tám hướng toàn là micro đủ loại. “Chủ tịch Thẩm, xin hỏi anh và cô Tô cùng bị tai nạn xe với anh có quan hệ gì vậy?” “Nghe nói người đàn ông họ Triệu tông xe vào các anh là chồng trước của cô Tô, tại sao anh ta lại tông các anh? Bởi vì anh và cô Tô dây dưa nhiều năm không dứt để anh ta mất hết mặt mũi sao?” “Chủ tịch Thẩm, xin hỏi con trai của cô Tô Tô Ngạn Khải có phải là con ruột của anh không?” “Chủ tịch Thẩm, xin hỏi năm năm trước có phải là anh cùng với cô Tô đã kết hôn có gì mờ ám không?” “Chủ tịch Thẩm.”
Ba người Thẩm Dục An và Tô Manh bị đám phóng viên bao vây không lọt, đối mặt với từng đợt micro trước mặt, anh căn bản không có cách nào cử động.
Mặc dù chân của Thẩm Dục An không tiện phải đi xe lăn nhưng vẫn lôi kéo Tô Manh và bà Thẩm lại bảo vệ ở phía sau.
Anh nói với đám người bên ngoài: “Xin lỗi các bạn phóng viên, tạm thời tôi không thể tiếp nhận phỏng vấn. Bảo vệ, bảo vệ đâu, mau đuổi bọn họ ra ngoài!”
Trang nhất báo ngày hôm đó đều là tin tức về Thẩm Dục An và Tô Manh.
Công dân toàn quốc đều đang thảo luận chuyện Thẩm Dục An có phải có tình nhân là một cô gái đã kết hôn không, Tô Ngạn Khải có phải là kết quả của việc ngoại tình giữa hai người bọn họ không, còn có tại sao chồng trước của Tôi Manh là Triệu Trí Tuấn lại muốn lái xe tông hai người bọn họ. Đủ loại phỏng đoán đều có.
Nhưng cái này không phải là chuyện đáng sợ nhất. Đáng sợ nhất là Tô Manh bị người ta “khủng bổ” rồi.
Điện thoại của cô vang lên không ngừng. Từ quen biết đến người không quen đều gọi điện cho cô.
Người quen gọi điện cho cô là muốn hỏi chân tướng mọi việc.
Còn người không quen gọi điện, có người muốn biết chân tướng sự tình, có người lại chỉ muốn gọi tới mắng cô.
Gái điểm, gà hoang,.. đủ loại từ thô tục dọa cô đến phát ngốc.
Trừ gọi điện, mạng xã hội của cô cũng rối tung hết cả rồi.
Đủ loại người kết bạn wechat với cô. Còn có người tìm ra weibo đã nhiều năm không đăng nhập của cô rồi tra hỏi cô đủ kiểu ở trên đó.
Có người nói cô xấu, không xứng với Thẩm Dục An.
Có người nói cô ham hư vinh, tính toán không ít, không biết dùng biện pháp gì mà dụ dỗ được Thẩm Dục An.
Còn có người hỏi Tô Ngạn Khải có phải là con ruột của Thẩm Dục An không?
Thậm chí có người hỏi cô, phải làm thế nào mới dụ dỗ được người có tiền.
Thẩm Dục An giựt lấy điện thoại từ trong tay cô rồi ném thẳng vào thùng rác: “Đủ rồi. Đừng xem nữa. Anh sẽ giải quyết chuyện này.”