Trời vẫn còn sớm, xe cộ trên đường không nhiều, không mất quá nhiều thời gian thì ba người họ đã đến cổng của khu vui chơi.
Vì hôm nay là chủ nhật, nên cho dù bây giờ còn sớm chưa đến bảy giờ sáng nhưng cổng của khu vui chơi đã rất đông người.
Ngay sau đó, cô phát hiện mọi người đang đưa ánh nhìn về phía cô, làm cho cô căng thẳng nổi hết cả gai ốc.
Cô nhìn qua chiếc xế hộp hào nhoáng phía sau lưng mình cùng với mười mấy người vệ sĩ nổi bật giữa đám đông, thì biết ngay ai chính là thủ phạm.
Sự xuất hiện của xế hộp hào nhoáng cùng với mười mấy người vệ sĩ đã thu hút sự chú ý của mọi người. Nhìn thoáng qua đã biết ngay đó một là người giàu hoặc là ngôi sao nổi tiếng nào đó.
Cô chịu không nổi những ánh nhìn đó của mọi người nữa, liền bế Tiểu Khải núp sau lưng của Thẩm Dục An và nói nhỏ: “Anh dẫn theo vệ sĩ làm gì vậy, anh mau bảo họ đi đi, nếu không ngay lập tức sẽ có người nhận ra anh đấy, như thế thì hôm nay chúng ta sẽ không chơi được.
đâu”
Thẩm Dục An đã có sự chuẩn bị từ trước, anh lấy chiếc.
khẩu trang và chiếc mũ lưỡi trai màu đen từ đám vệ sĩ, sau khi mang xong cho mình thì anh lấy hai cái khác đưa sang cho Tô Manh.
Ngay khi đeo khẩu trang và đội mũlên thì khuôn mặt anh bị che kín mít, cơ bản không còn nhận ra anh là ai nữa.
“Hai mẹ con cũng đeo vào đi”
Thực ra Tô Manh cảm thấy nếu đeo khẩu trang và đội mũ thì càng bị chú ý hơn, cô cứ cầm chiếc khẩu trang và mũ không muốn đeo vào, tiếp tục khuyên Thẩm Dục An: “Đám vệ sĩ đó của anh càng khiến cho mọi người chú ý hơn đấy!”
Thẩm Dục An xua tay, kiên quyết nói: “Em cứ xem họ như những người bình thường là được rồi, đừng để ý lắm, dù sao họ cũng đeo mũ và khẩu trang vào rồi”
Khu vui chơi đông người như thế, con trai anh thì nhỏ như vậy, nếu như nó thật sự bị mất tích thì anh không biết phải khóc với ai.
Đi chơi nhất định phải mang theo vệ sĩ đi cùng, đó là ý kiến được nhiều người khuyên nhất trong các lời khuyên cần chú ý khi đưa trẻ nhỏ ra ngoài chơi mà tối qua anh đã nhờ thăm dò được.
Chứ không thì anh cũng không muốn mang theo nhiều vệ sĩ như vậy.
Nhưng Tô Manh lại không hiểu được việc làm đầy chu đáo này của anh.
Tô Manh chỉ biết im lặng nhìn chiếc khẩu trang và chiếc mũ màu đen trong tay mình, lúc này cô thực sự hối hận vì tối qua đã rủ Thẩm Dục An đi chơi cùng.
Cô lúc đó không biết nghĩ gì mà lại muốn gắn kết tình cảm bố con giữa anh ta và Tiểu Khải nữa?
Đến khu vui chơi giải trí mang theo vệ sĩ còn chưa đủ, anh ta còn bắt đeo khẩu trang và đội mũ nữa, người giàu đúng là lắm bệnh mà!
Không chịu nổi! Không chịu nổi!
Cô cầm chiếc khẩu trang và mũ ném lại vào người của Thẩm Dục An, sau đó bế Tiểu Khải bỏ đi thật nhanh vào đám đông: “Bỏ đi, chúng ta tách nhau ra đi: Người tập trung ở cổng khu vui chơi rất đông, chỉ trong chớp mắt hai mẹ con Tô Manh đã hoàn toàn hòa vào.
trong đám đông, không còn nhìn thấy bóng dáng đâu nữa cả.
Thẩm Dục An cau mày, bực mình chống nạnh nhìn xung quanh một lượt: “Tại sao cô ấy lại không biết lo xa như vậy chứi”
Đám vệ sĩ bước đến gần anh: “Thưa ngài, hay là để chúng tôi đi tìm phu nhân và cậu chủ?”
Thẩm Dục An xua tay, đôi mắt còn chừa ra ngoài đầy: “Mấy người đến chỗ mua vé đằng sau xem Tô Manh ôm Tiểu Khải hòa vào đám đông và đi đến quầy bán vé.
Tiểu Khải hỏi Tô Manh với vẻ nghỉ ngờ: “Mẹ, chúng ta không thể đi chơi với người đó nữa sao?”
Tô Manh trả lời với tâm trạng không vui vẻ gì: “Bố của con phiền phức quá, nào là bắt mang khẩu trang, nào là bắt đội mũ, chi bằng hai mẹ con mình tự đi chơi còn thoải mái hơn”
Tiểu Khải thấy mẹ mình đang tức giận, liền trả lời lại rằng: “Dạ, con sẽ nghe lời mẹ”
Nhưng trong lúc Tô Manh đang xếp hàng đợi mua vé thì cậu lại lấy điện thoại của Tô Manh gửi tin nhắn cho.
Thẩm Dục An: “Chúng tôi đang ở quầy vé số ba”
Ai da, bố cũng vô dụng thật, chỉ biết làm mẹ tức giận thôi, đến vợ mình mà cũng không biết cách dỗ dành, phải để cậu ra tay nữa.
Thế là năm phút sau, Thẩm Dục An đeo kính râm và mang khẩu trang xuất hiện trước mặt Tô Manh, lúc đó cô cứ nghĩ rằng mình bị say nắng nên bị ảo giác.