Tiểu Khải bị dáng vẻ này của Tô Manh dọa sợ. Cậu hơi căng thẳng nhìn chäm chằm Tô Manh: “Mẹ à, mắt mẹ sao sưng vậy?”
Tô Manh không thể thừa nhận với con, mắt mình là do khóc nên sưng. Cô chỉ có thể nói lập lờ: “Mẹ cũng không biết, có thể là bị con gì cắn. Hôm nay mẹ tới bệnh viện khám xem”
Cô vừa nói vừa lấy túi chườm đá từ trong tủ lạnh ra chườm lên mắt.
Cho dù cái lạnh của túi chườm đá khiến cô run cầm cập, cô cũng không buông tay.
Haizz, chỉ hy vọng có tác dụng một chút.
Lát nữa gặp Thẩm Dục An phải làm gì bây giờ?
Cho dù túi chườm đá có tác dụng, đôi mắt sưng đỏ của Tô Manh đỡ hơn một chút nhưng vẫn nhìn thấy rõ như: cũ, nhìn qua có chút đáng sợ.
Lúc ra khỏi cửa, cô đeo một cái kính râm thật lớn khiến Tiểu Khải và hàng xóm đi ngang đều nhìn cô.
Tiểu Khải chỉ đơn thuần quan tâm mẹ, còn hàng xóm lại nghĩ tới chuyện xảy ra tối hôm qua.
Cách xa một chút, Tô Manh cũng còn nghe thấy rõ bọn họ đang bàn tán chuyện của mình: “Cái cô đó là người thiếu chút nữa bị hại tối qua sao? Chắc là tối qua bị dọa tới mức hồn bay phách tán rồi!”
“An ninh ở khu này cũng tệ quá. Sao có thể để người nào.
cũng vào được vậy? Tôi thấy hay là tìm bảo vệ thảo luận chuyện này chút đi?”
Tô Manh giật giật khóe miệng. Cô cúi đầu, dắt Tiểu Khải đi thang máy xuống lầu.
Đi ra sảnh lớn, từ xa cô đã nhìn thấy Thẩm Dục An đứng bên cạnh xe. Anh vẫn mặc bộ đồ bình thường nhưng.
hôm nay không đeo kính, ngược lại đội một cái nón lưỡi trai màu đen.
Nhưng cho dù như vậy, dựa vào đôi chân dài hút hết ánh nhìn người khác với chiếc xe xa xỉ cũng đủ thu hút không ít ánh mắt trong tòa nhà nhìn lại.
Tô Manh đẩy gọng kính trên mặt, có chút căng thẳng dắt Tiểu Khải đi đến bên cạnh Thẩm Dục An.
Ai ngờ vừa đi đến trước mặt Thẩm Dục An, còn chưa kịp nói chuyện, không biết từ lúc nào bên cạnh anh đã xuất hiện một bà dì mặt tươi cười.
Dì ta tò mò nhìn Thẩm Dục An đăm đăm, đến nỗi anh phải đè nón thấp xuống vài phần, sợ bị nhận ra thân phận.
Bà ta không hề nhận ra thân phận của Thẩm Dục An, chỉ là vẫn còn phỏng đoán: “Chắc anh là bố của Tiểu Khải, chồng của cô Tô rồi phải không?”
Không đợi Tô Manh phản bác, Thẩm Dục An không dễ dàng gì mới có thể thừa nhận thân phận làm bố của mình trước mặt người ngoài đã gật đầu: “Đúng vậy, tôi là bố của Tiểu Khải”
Không cần phải nói, thừa nhận bản thân có đứa con trai năm tuổi trước mặt người ngoài còn khiến anh có chút kích động.
Bà ta nghe thấy Thẩm Dục An thừa nhận liền nhịn không được dùng giọng điệu người lớn nói chuyện: “Tôi nói này.
bố của Tiểu Khải, cậu làm chồng mà bất cẩn quá. Cậu đã biết có người theo dõi cô Tô thì phải đi theo cổ chứ.
Như vậy cũng sẽ không xảy ra chuyện tối qua…”
Thật ra Tô Manh vừa nghe thấy giọng điệu của bà dì này liền sợ bà ta sẽ nói ra chuyện tối qua. Ai ngờ bà dì này lại nhanh mồm nhanh miệng như vậy. Không đợi cô chặn họng đã nói hết mọi chuyện ra rồi.
Sau này cô mới biết bà dì này là quản lý trong khu.
Đương nhiên đây đều là chuyện của sau này.
Tô Manh chỉ có thể kéo kéo ống tay áo của bà ta, miễn cưỡng chuyển chủ đề: “Dì à, con còn phải đi làm gấp, không nói chuyện nhiều với dì được. Chủ tịch Thẩm, chúng ta đi thôi”
Bà ta thấy sắc mặt Tô Manh có chút kỳ lạ mới phát giác.
bản thân dường như có lòng tốt nhưng đã làm ra chuyện không hay rồi.
Thẩm Dục An giơ tay ngăn Tô Manh đang muốn mở cửa xe: “Còn sớm, anh lái xe nhanh, em sẽ không tới trễ đâu, để anh nghe xong dì nói gì trước đã”
Nhiệt độ cơ thể của đàn ông cao, nhất là lòng bàn tay càng nóng rực. Lúc anh nắm lấy cánh tay, Tô Manh liền cảm thấy chỗ da thịt hai người tiếp xúc sắp nóng cháy rồi.
Tô Manh vặn cổ tay, giằng khỏi tay Thẩm Dục An, cố gắng che giấu mà qua: “Thật không có chuyện gì hết.
Chỉ là tối qua đụng phải một tên biến thái ghê tởm mà thôi”
“Trời ơi, chuyện tối qua đâu có đơn giản như cô nói. Nếu như không phải người ở đây nhiều thì không chừng quần áo cô đã bị anh xé rách rồi: Tô Manh nghe mà mặt đỏ tía tai, chỉ cảm thấy vừa tức vừa xấu hổ. Giọng nói cũng lạnh đi: “Được rồi, dì đi chợ đi. Cảm ơn dì đã quan tâm”
Nói xong, cô liền dắt Tiểu Khải lên xe.
Bà ta chỉ là có lòng tốt lại bị Tô Manh đối xử như vậy nên có chút không biết phải làm sao. Sắc mặt cũng có chút khó coi.
Thẩm Dục An cũng hiểu chút chuyện đối nhân xử thế này nên cúi người cảm ơn: “Dì à, hôm nay thật sự cảm ơn dì nhiều lắm. Nếu như không phải dì nói, con cũng không biết chuyện này. Cô ấy giấu con, không dám nói với con. Không chừng con không hỏi thì cổ cũng không nói với con đâu. Dì đừng tức giận, cứ nói cho con biết”
Lúc này bà ta mới kể hết toàn bộ đầu đuôi sự việc tối qua, cuối cùng còn nhấn mạnh: “Tôi chỉ sợ sau khi tên biến thái đó chạy rồi, sau này còn tới gây chuyện với vợ cậu mới không nhịn được lại lảm nhảm”
Thật ra lúc đầu bà hoàn toàn có ý tốt nhưng lại không suy xét tới chuyện này có thỏa đáng hay không.
Thẩm Dục An lại cảm ơn vài câu rồi mới xoay người lên xe.