Đúng lúc cô đang định luyên thuyên không ngừng, lại phát hiện biểu cảm trên khuôn mặt Hạng Tư Thành vô cùng nặng nề.
“Tư Thành, anh sao thế! Sao sáng sớm tâm trạng đã nặng nề như vậy? Đã xảy ra chuyện gì sao?”, Vân Tịnh Nhã hỏi.
Hạng Tư Thành lắc đầu, anh không định nói chuyện này với Vân Tịnh Nhã, chuyện này cũng không liên quan đến cô.
Nếu không muốn cuốn vào trong đó, vậy thì sớm đặt mình ra ngoài, đây là một đạo lý mà Hạng Tư Thành biết từ lâu, Vân Tịnh Nhã là người anh cần bảo vệ.
“Không thể nói với em?”, không ngờ không đợi Hạng Tư Thành nói tiếp, Vân Tịnh Nhã đã hét lên.
Vân Tịnh Nhã nổi giận, hai tay chống nạnh, miệng mím chặt, khuôn mặt giận bừng bừng, ánh mắt nhìn Hạng Tư Thành, ẩn hiện một lớp sương.
“Tịnh Nhã! Em…”, Hạng Tư Thành không ngờ, lòng tốt của mình lại khiến cô gái này sinh ra phản ứng mạnh như vậy.
“Nhã Nhã, anh không có ý đó, không phải anh không nói với em, mà là anh sợ nói với em, khiến em không chịu nổi”, Hạng Tư Thành bất lực nói.
Nhưng trong lòng anh lại vô cùng yên tâm, vô cùng vui mừng, một dòng khí ấm áp chảy qua.
Ngay cả Giang Bách Thần bây giờ có quan hệ rất mật thiết với anh, giữa hai người cũng chỉ là quan hệ nhìn thấy lợi ích từ nhau, hợp tác với nhau mà thôi, không được coi là bạn thực sự.
Nhưng người trước mặt, lại thật lòng với anh.
Điều này sao không khiến anh cảm thấy an ủi chứ?
“Được, vậy anh nói tất cả cho em!”, Hạng Tư Thành nói.
Thông qua lời nói của Vân Tịnh Nhã, Hạng Tư Thành hiểu Vân Tịnh Nhã không còn cao cao tại thượng như trước đây, ít nhất là trước mặt anh.
Sau đó, Hạng Tư Thành kể lại chi tiết tỉ mỉ tất cả mọi chuyện xảy ra sáng sớm nay cho Vân Tịnh Nhã, giống như hai người bạn cùng chí hướng, đang lên kế hoạch một việc vậy.
Vân Tịnh Nhã ngồi bên cạnh chớp đôi mắt to, nghe Hạng Tư Thành kể lại chi tiết.
“Anh nói người đến hôm nay là Lục Chính Quốc, chứ không phải Lục Chính Quân đứng đằng sau những người đó?”, Vân Tịnh Nhã nghe Hạng Tư Thành kể hết chi tiết nhân quả báo ứng một lượt, hỏi xác nhận một câu.
“Đúng thế! Người hôm nay đến là anh trai của Lục Chính Quân”, Hạng Tư Thành nói.
“Vậy anh không cảm thấy hơi ngược sao? Những người đó không phải là thủ hạ của ông ta, nhưng ông ta lại giọng khách át giọng chủ, hôm nay đến đây!”, Vân Tịnh Nhã nói.
“Việc này rất dễ giải thích, tính khí xấu xa của em trai ông là rất khét tiếng, tất cả mọi người đều biết, không thể bàn bạc với ông ta chuyện gì, vì để quan hệ với anh không trở nên căng thẳng, nên chỉ có thể là Lục Chính Quốc ra mặt”, Hạng Tư Thành nói.
“Ha ha, anh nghĩ không đúng rồi, đặc biệt trong gia tộc lớn, nếu hai người lực lượng tương đương, sẽ không ai ra sức vì đối phương. Nếu thực sự là vậy, thì chắc chắn ông ta động tay chân”, Vân Tịnh Nhã nói.
“Tại sao?”, Hạng Tư Thành cau mày, hình như anh cũng nghĩ đến điều gì.
“Em nghĩ hôm nay Lục Chính Quốc đến đây cũng là nói vậy với em trai của ông ta, ông ta sẽ nói với em trai của ông ta, Hạng Tư Thành không dễ động vào, mà tính khí xấu của chú đụng phải Hạng Tư Thành nhất định sẽ xảy ra xung đột, như vậy chú sẽ không được lợi gì, vẫn nên để tôi ra mặt, những lời tương tự vậy”, Vân Tịnh Nhã nói.
“Ông ta không có lý do làm vậy!”, Hạng Tư Thành nói.
“Mục đích ông ta làm vậy chính là gây ra mâu thuẫn, người của ông ta chết trong tay anh, vậy thì Lục Chính Quân tuyệt đối sẽ không cam tâm, mà người giết chết những người này chính là Lục Chính Quốc! Ông ta muốn gây ra mâu thuẫn giữa hai người, khiến hai người trai cò tranh nhau, ông ta làm ngư ông đắc lợi”, Vân Tịnh Nhã nói.