Cho dù thật sự có Tông Sư đến đây, nếu không cần thiết người đó chắc chắn sẽ không dễ dàng lộ diện.
Đây là lần đầu tiên Hạng Tư Thành nhìn thấy nhiều người đồng môn như vậy, lúc Giang Bách Thần giới thiệu lẫn nhau anh cũng ghi nhớ tên và tướng mạo của một vài người.
Đồng thời anh cũng biết được một chút về khả năng khôn khéo của Giang Bách Thần, chẳng trách người này mặc dù võ công không cao nhưng lại được xem trọng như vậy, tính cách của những “cao thủ võ lâm” đó không giống nhau, có người ngạo mạn có người nóng nảy, cũng có người trầm lặng ít nói, giữa bọn họ không có giao hảo gì.
Nhưng Giang Bách Thần lại có thể trò chuyện thân mật với bọn họ, đây cũng được xem như là một loại năng lực không tồi.
Mục đích hôm nay Hạng Tư Thành đến đây cũng dần dần lọt vào tai những người này.
“Mấy người có ai biết lai lịch của cậu ta không?”
“Hừ, không ngờ còn tìm một người như vậy đến, võ đạo đúng là ngày càng kém đi”.
“Đúng vậy, với vũ khí hiện đại người trần như tôi được biết, người bình thường thông qua huấn luyện cũng có thể bắn chết một người mạnh của cảnh giới Tiên Thiên, với tình hình như này còn ai muốn học võ nữa chứ?”
“Phải rồi, nếu không phải như vậy thì đã không mời một hòa thượng không rõ lai lịch đến, đợi lát nữa bị đánh cho răng rơi đầy đất chẳng phải bị những đồng môn nước ngoài đó cười chết sao”.
“Một trăm năm trước võ đạo phồn hoa như vậy, hai mươi năm trước ở tỉnh nào cũng có thể dễ dàng tìm được người đạt đến cảnh giới Tiên Thiên, nhưng bây giờ lại trở nên như vậy”.
“Tôi ở Thiên Hải còn nghe được sự tích của hòa thượng này, khi đó có người muốn dùng súng bắn chết cậu ta, cậu ta không kịp phản ứng, cuối cùng còn để cho một cô gái chặn súng cho, các ông nói có buồn cười không?”
Lời vừa nói ra, đã tạo nên một cơn sóng.
Lúc trước còn có kỳ vọng vào Hạng Tư Thành, cảm thấy cậu ta dẫu sao cũng là một người tu luyện bên ngoài nói không chừng cũng là người có chút năng lực, sau khi nghe được tin này cũng rất thất vọng.
Võ đạo ngày nay, năng lực chống lại súng ống cũng là một tiêu chuẩn quan trọng để đánh giá thực lực của một người.
Đạt được cảnh giới Tiên Thiên, nếu có thể tay không tấc sắt tránh được đạn, thì mới được coi là người có sức mạnh thật sự, những người này mặc dù đã có tuổi, nhưng vẫn có một số người có thể đạt được cấp độ này.
Nhưng chiến tích này của Hạng Tư Thành thực sự quá mất mặt, cũng không biết Giang Bách Thần nghĩ gì nữa, lại quyết định để Hạng Tư Thành giao đấu.
Đúng lúc này, ngoài trang viên lại có một đoàn người đi đến, trong trang viên không được phép lái xe, nên không biết bọn họ kiếm được xe ngựa ở đâu, việc này càng thu hút sự chú ý của mọi người.
Hạng Tư Thành nhìn đến có chút bất ngờ, người đến lại là một người quen cũ, chính là Lư Thiên Phong người bị lỗ một khoản lớn ở Bách Dược Đường ngày đó.
Bên cạnh Lư Thiên Phong không phải là ông lão đó nữa, mà thay vào đó là một người trẻ tuổi, cũng trọc đầu, trên đầu còn có vết sẹo, xem ra đây chính là hòa thượng hàng thật giá thật.
Nhưng hòa thượng đó không được thanh tú, mặt mày dữ tợn, đầu rất to, trên cổ còn đeo đồ, nếu cho anh ta một quyền trượng thép nặng ba mốt cân, thì chẳng khác Lỗ Trí Thâm trong Thủy Hử là mấy.
Rất nhanh, Lư Thiên Phong đã ở trong đám người, dáng vẻ vẫn ngạo mạn như trước, luôn coi mình là nhất.
Hắn ta vừa nhìn đã thấy Hạng Tư Thành, sau đó cũng có chút mất bình tĩnh.
Sự việc xảy ra ngày đó vẫn để lại trong lòng hắn ta bóng ma tâm lý sâu sắc, đặc biệt là sau khi trở về Sách Thanh tâm niệm như tro tàn đi bế quan tĩnh tọa, bố hắn ta cũng dạy dỗ cho hắn ta một trận.
Lúc đó hắn ta mới biết lai lịch của Bách Dược Đường không hề đơn giản, để giải quyết việc đó bố hắn ta còn phải tốn rất nhiều công sức, cái giá phải bỏ ra đó có thể mở được ba Bách Dược Đường rồi.
Hắn ta đổ mọi thứ lên đầu Hạng Tư Thành, cảm thấy nếu không có Hạng Tư Thành, tất cả mọi việc đều sẽ không xảy ra, bây giờ có thể gọi là kẻ thù nhìn nhau là thấy chướng mắt.
Nhưng dù sao hắn ta cũng đã trưởng thành một chút, hiện tại vẫn chưa biết rõ mục đích của Hạng Tư Thành đến đây, cũng không cần gấp gáp làm gì.
Hắn ta đi thẳng đến bên cạnh Giang Bách Thần, lớn giọng nói: “Nghe nói anh Giang bên này xảy ra chuyện ngoài ý muốn, nên bố tôi đặc biệt bảo tôi đến đây xem có thể giúp được gì không, vị này là thầy Trịnh Nguyên Thiện, năm nay hai mươi bốn tuổi, thực lực người bình thường khó có thể so được, đặc biệt đến đây để giúp đỡ”.
Hắn ta vừa nói xong, ba người lúc trước đó liền thay đổi sắc mặt, một Hạng Tư Thành đến đã khiến bọn họ đau đầu rồi, bây giờ lại đến thêm một người nữa, thật là ức hiếp người quá đáng.
“Ha ha, con lừa trọc này có thực lực gì, cũng dám đến đây khoe khoang?”, một người trong số đó tính tình nóng nảy nhảy ra, chỉ vào mũi Trịnh Nguyên Thiện nói.
Trong lòng anh ta từ đầu đến cuối đều nén uất ức, Hạng Tư Thành bên đó anh ta đã miễn cưỡng nhịn xuống, nhưng bây giờ anh ta không nhịn được nữa!
Sắc mặt Trịnh Nguyên Thiện khẽ thay đổi, trong mắt như phun lửa nhìn chằm chằm người nói, xung quanh vốn vẫn có chút ồn ào bỗng chốc liền yên tĩnh.