Hạng Tư Thành hơi ngạc nhiên, không ngờ ông chủ của Bách Dược Đường lại gọi điện cho anh.
Xem ra đây cũng là nhân vật không đơn giản, có lẽ còn có quan hệ với người giàu có tìm anh trộm mộ lần trước, nếu không cũng sẽ không tìm thấy mình trong hình ảnh vừa nãy nhanh như vậy.
Sự việc thật thú vị.
“Sao tôi phải giúp ông”, Hạng Tư Thành hỏi lại.
Nói thật, anh cũng vô cùng ngứa mắt với tác phong của Bách Dược Đường, lần này bị đập phá họ cũng sẽ nhớ đời.
“Việc trước đây thực sự là chúng tôi không đúng, thế này đi, sau này tôi không kinh doanh thuốc ở Đông An nữa, sau này Bách Dược Đường thuộc về cậu, bây giờ tôi chỉ muốn xả cơn giận!”
Người đối diện cũng rất có con mắt, liền đoán ra suy nghĩ của Hạng Tư Thành.
“Nếu đã vậy, thì giao dịch thành công”, Hạng Tư Thành gật đầu đồng ý.
Thực ra bây giờ anh không đồng ý, thì Lư Thiên Phong cũng sẽ tiếp tục gây sự, từ đầu đến cuối, mục đích chính của Lư Thiên Phong không phải là báo thù, mà là dùng cách này để thể hiện thực lực của mình.
Mục đích cuối cùng là thu hút sự chú ý của Vân Tịnh Nhã, hung hãn dẫm Hạng Tư Thành dưới chân.
Đã như vậy, thực ra anh cũng không cần khách sáo, hơn nữa những việc trước đây Bách Dược Đường làm đã xảy ra rồi, không thể thay đổi được, Bách Dược Đường rơi vào tay anh không chừng còn có thể giúp đỡ được không ít người.
Dù sao anh cũng có sản nghiệp ở Đông An, chuyên dùng khám bệnh, có Bách Dược Đường, cũng có thể giải quyết vấn đề nguồn thuốc.
Còn về mặt bằng mấy trăm triệu, thậm chí hơn tỷ đồng, anh cũng không quan tâm.
Tuy nói chuyện thì dài, nhưng từ lúc anh nghe điện thoại đến lúc tắt điện thoại, thực ra cũng chỉ mấy giây.
“Thật là không đúng lúc, vừa nãy ông chủ Bách Dược Đường gọi điện cho tôi, bảo tôi giúp ông ta xả giận, hơn nữa có đưa ra điều kiện khó mà khiến người ta từ chối, vì vậy bây giờ anh hối hận cũng không kịp nữa rồi”, Hạng Tư Thành nói với Lư Thiên Phong.
“Giả bộ cái gì hả!”, Lư Thiên Phong rất không vui với thái độ của Hạng Tư Thành.
Nhưng hắn ta cũng biết thực lực của Hạng Tư Thành không đơn giản, nói thẳng: “Sách đại sư, bây giờ mời ông ra tay, cho anh ta thấy khoảng cách thực lực thực sự là thế nào”.
Sự việc phát triển không theo ý muốn của con người, thực ra Lư Thiên Phong cũng không ngờ phải xảy ra xung đột trực diện với Hạng Tư Thành nhưng sự việc đã đến bước này, thì cũng không trốn tránh được.
Sách Thanh nghe rồi, liền đứng ra một bước.
Bầu không khí ở đây liền thay đổi, dường như nhiệt độ cũng giảm xuống mấy phần.
Tuy trước đó Sách Thanh vẫn có vẻ là một ông lão bình thường, nhưng giờ khắc này, khí chất mà ông ta thể hiện ra khó mà khiến người ta nhìn thẳng.
“Anh, cẩn thận chút”.
Vân Tịnh Nhã vốn muốn khuyên can, nhưng lời đến miệng liền thay đổi.
“Không sao”.
Hạng Tư Thành nhếch miệng cười, cũng không hề do dự, lập tức ra tay.
Bên cạnh anh bỗng nhiên dường như nổi lên một trận gió, ngay cả Vân Tịnh Nhã cũng phải lùi lại mấy bước trước áp lực này.
“Hừ, cuối cùng vẫn chưa đạt đến Tông Sư, không thể vận dụng sức mạnh của mình một cách hoàn hảo”, Sách Thanh thấy cảnh này, cười lạnh lùng.
Cảnh giới Tông Sư, có thể kiểm soát từng phần sức mạnh, vận dụng hoàn hảo vào trong chiến đấu, vốn không giống như Hạng Tư Thành bùng phát một phần khiến Vân Tịnh Nhã phải lùi lại.
“Vốn nghĩ ông là một Tông Sư, bây giờ xem ra cũng chỉ là Tông Sư giả mà thôi, nếu không, mấy lần trước, e rằng ngay cả một chiêu tôi cũng không đỡ nổi rồi”.
Hạng Tư Thành nói, đập một chưởng ra, mang theo uy lực đủ để làm nứt bia vỡ đá.
Tông Sư, đó là nhân vật lớn thực sự, so với võ giả cảnh giới Tiên Thiên, đó là khoảng cách rất lớn như trời và đất, nếu Sách Thanh là một Tông Sư thực sự, trước đây anh sẽ không có cơ hội ra tay.
“Muốn chết à!”
Sách Thanh nghe xong liền nổi giận.
Đây là nỗi nhục cả đời ông ta, nếu ông ta thực sự giữ được cảnh giới Tông Sư trước đây, sao có thể bị người khác ép buộc, nghe người khác điều động?
Nhân vật Tông Sư thực sự, ai ai cũng cao ngạo, trước nay làm việc luôn theo ý mình, có ai dám chọc vào họ, thì cũng muốn giết thì giết, không cần phải suy nghĩ.
Nhưng mấy lần trước vì chiêu thức võ học của Hạng Tư Thành, ông ta cảm thấy phía sau Hạng Tư Thành còn có thế lực truyền thừa lớn hơn, vì vậy không dám ra tay giết.
Đến lúc có cơ hội giết thật, thì công lực sụt giảm.
Tuy bây giờ không thể giết người trước mặt mọi người, nhưng phế bỏ Hạng Tư Thành thì vẫn làm được.
Bây giờ trong mắt ông ta, Hạng Tư Thành sắp thành tàn phế.
“Ha ha, xem ra bị tôi nói trúng rồi”, Hạng Tư Thành thấy ông ta tức phát điên, thì rất vui mừng.
Sách Thanh tránh được đòn tấn công của Hạng Tư Thành, trong lòng thầm sợ hãi, vì giao đấu lần này, Hạng Tư Thành mạnh hơn rất nhiều so với mấy lần trước đây, thậm chí ông ta đối phó còn khá vất vả.
Đáng tiếc, dù lợi hại thế nào cuối cùng cũng chỉ là Tiên Thiên mà thôi.
“Mồm miệng lanh lợi lắm, tôi cho cậu thấy khoảng cách cảnh giới là thế nào”.
Sách Thanh tránh được đòn tấn công, sau đó không hề nương tay, ông ta lớn tuổi hơn Hạng Tư Thành rất nhiều, giao đấu lâu rất bất lợi cho ông ta.
Hạng Tư Thành bỗng lùi lại.
Bởi vì anh cảm thấy, phía trước Sách Thanh ngưng tụ ra một thanh kiếm khí vô hình, chỉ to bằng lòng bàn tay, nhưng khiến anh kinh hoàng khiếp sợ.
Người bình thường vốn không thể nhìn thấy và cảm nhận được nó, vì vậy tất cả những người đứng vây xem không biết chuyện gì xảy ra.