Cho dù là đàn ông sắt thép cũng không muốn phơi nắng, ai mà chịu nổi cơ chứ.
“Anh rể nói có lý, sau này mục huấn luyện ngoài trời ba tiếng mỗi ngày đổi thành huấn luyện trong phòng”, Nguyệt Uyển Khung nói ngay.
Những người kia hoan hô ầm ĩ.
Vân Tịnh Nhã khẽ gật đầu, có lẽ huấn luyện dưới ánh nắng chói chang cũng là có đạo lý của nó, nhưng Nguyệt Uyển Khung không giải thích gì mà áp dụng ngay, khiến đám vệ sĩ có ấn tượng tốt với Hạng Tư Thành.
Cho dù là ở những công ty khác, có tâm tư ấy cũng có thể sống rất tốt.
Xem ra Nguyệt Uyển Khung không phải loại công tử vô dụng, ít nhiều gì cũng có chút năng lực.
Sau đó, Nguyệt Uyển Khung dẫn bọn họ vào công ty. So với lần trước, làn da của anh ta đen hơn, nhưng trong đôi mắt lại lấp lánh ánh sáng, dáng người cũng không mảnh khảnh như trước, nhìn là biết anh ta cũng tập luyện một thời gian rồi.
“Em toàn quyền phụ trách vấn đề nhân sự của công ty, rất nhiều quân nhân xuất ngũ đều chuyển sang ngành này. Nhưng lính xuất ngũ cũng có đủ mọi kiểu người, có một số người có bản lĩnh thật, có một số người thì chỉ khỏe khoắn hơn người bình thường đôi chút. Kiểu lính đặc chủng xuất ngũ thì chẳng cần công ty bảo vệ an ninh cũng có cả đống người tới tìm, lần này tôi bỏ giá cao mới thuê được một người lính đặc chủng”.
“Hai người xem, chính là cái anh đầu đinh đó, nghe nói từng là người xuất sắc nhất trong số lính đặc chủng. Lần này gia đình anh ta gặp một vài chuyện, mẹ anh ta cần gấp năm trăm ngàn để phẫu thuật, tôi bèn nhân cơ hội này mời chào tới đây, hiện tại đang huấn luyện những người kia”.
Nguyệt Uyển Khung nói.
Hạng Tư Thành nhìn sang. Lúc này, những người đó cách bọn họ khá gần, người cầm đầu chỉ cao khoảng một mét bảy, nhưng quả thực là không đơn giản.
“Có vẻ cũng được đó, vị cao thủ mà tôi mời tới thì sao? Bây giờ anh ấy đang ở đâu?”, Hạng Tư Thành lại hỏi.
Mặc dù những gì mà Nguyệt Uyển Khung làm khá được, nhưng thực chất vẫn chưa đáng kể. Cho dù huấn luyện ra những người ấy thì cũng chỉ là để kiếm tiền cho công ty, không có trợ giúp thiết thực gì cho anh, khi nào cần thì kéo nhau ra hết, trông cho có khí thế vậy thôi.
Nhưng như vậy cũng có tai họa ngầm khác, đó là dễ bị coi thành thế lực đen tối và bị vùi dập.
Những thứ này chỉ là cơ sở, mở rộng phương diện khác mới là quan trọng nhất, có thể nói một mình Dương Bình Xuyên đã bằng mười cái công ty như thế này rồi.
“Làm sao em có thể quên chuyện anh rể dặn dò được. Nhưng kể từ khi tới đây, vị cao thủ ấy chỉ ở trong văn phòng trên tầng bảy, đến bữa ăn là em mang cơm tới, nhưng anh ta chẳng động tới, cứ ở mãi trong phòng”, Nguyệt Uyển Khung nói.
Không ăn không uống năm, sáu ngày liền, anh ta chẳng dám đắc tội với người như thế.
Vân Tịnh Nhã ngạc nhiên hỏi: “Vì sao anh ấy lại không ăn cơm?”
Hạng Tư Thành nói: “Chắc hẳn là một phương thức tu luyện của sư môn, tương tự với cảnh giới Tích Cốc, có lẽ sau lần này, thực lực của anh ta sẽ đề cao thêm đó, chúng ta nhặt được báu vật rồi”.
Bởi vì đã đánh cược, Dương Bình Xuyên phải làm việc ba năm cho anh, người như vậy tuyệt đối sẽ không đổi ý.
“Vậy chúng ta có cần lên đó xem sao không?”
“Không cần, nếu anh ta cần gì thì anh có thể liên lạc với tôi. Hiện tại không vội kiếm tiền, cứ đổ tiền vào khuếch trương đã, đương nhiên, khuếch trương ở đây là khuếch trương trong âm thầm, đừng để người ta phát hiện ra”.
Hạng Tư Thành nói.
Nguyệt Uyển Khung gật đầu, anh ta hiểu mà.
Vả lại, gia tộc của anh ta cũng chú trọng võ đạo, chỉ có điều thế hệ của bọn họ hơi kém, anh ta và Nguyệt Uyển Như không có năng khiếu về phương diện này, Nguyệt Uyển Như lại có đầu óc kinh doanh, từ lâu đã được lựa chọn làm người kế thừa tập đoàn.
Nghe nhiều thấy nhiều, anh ta biết rất nhiều chuyện mà người bình thường không biết, biết tầm quan trọng của một cao thủ.
Hạng Tư Thành và Vân Tịnh Nhã đi dạo một vòng, cảm thấy khá hài lòng. Sau khi mời các nhân viên ăn một bữa, Hạng Tư Thành đưa Vân Y Y về công ty, còn mình thì lái xe tới tìm Nguyệt Uyển Như.
Lâu thế rồi không gặp, anh khá là nhớ Nguyệt Uyển Như.
Chiếc xe lao đi vun vút. Trên đường đi, anh nhận được tin nhắn của Vân Y Y, nói là sắp lên máy bay rời khỏi Thiên Hải, không biết bao giờ mới được gặp lại.
Hạng Tư Thành ngẫm nghĩ rồi nhắn lại là lần sau mà rảnh thì nhất định sẽ đi xem buổi hòa nhạc của cô ta. Vân Y Y không nhắn lại nữa, chắc là lên máy bay rồi.
Chiếc xe nhanh chóng tới bệnh viện, nếu nhớ không nhầm thì chiều nay Nguyệt Uyển Như sẽ ra viện. Bởi vì anh đã gửi tin nhắn trước, Nguyệt Uyển Như bèn bảo người nhà mình đi về, còn mình thì chờ Hạng Tư Thành.
Dựa theo tuyến đường trong trí nhớ, Hạng Tư Thành lên tầng, sau đó mở cửa một phòng bệnh ra. Trong đó chỉ có một người, Nguyệt Uyển Như nằm đọc sách trên giường bệnh. Trong căn phòng bệnh trắng muốt, cô ta như một đóa hoa rực rỡ, thu hút cái nhìn của người khác, không ai có thể bỏ qua được.
Hình ảnh ấy đẹp vô cùng, nếu quay chụp lại thì có thể mang đi bình chọn được ấy chứ. Hạng Tư Thành không có máy quay, vậy nên ngoài anh ra, không ai được ngắm nhìn hình ảnh đẹp đẽ ấy.