Mới đầu, cô ta thấy Hạng Tư Thành để đầu trọc, trông có vẻ rất ngoan, lại còn có bản lĩnh mà người bình thường không có, vậy nên mới có thái độ tốt với anh, không nghĩ ngợi gì nhiều.
Nhưng hôm đó lúc ở trên xe, khi mà cô ta cho rằng mình sẽ chết chắc, Hạng Tư Thành bỗng kéo cô ta ra khỏi chỗ ngồi, giúp cô ta thoát khỏi nguy hiểm, tiếp tục sống sót trong tình huống thập tử nhất sinh ấy.
Nếu xét về tình về lý, giữa cô ta và Hạng Tư Thành chỉ có mối quan hệ giao dịch, cô ta trả giá cao, Hạng Tư Thành phải dùng bản lĩnh của mình để bảo vệ cô ta, việc Hạng Tư Thành cứu cô ta cũng là chức trách của anh.
Ngay từ đầu, cô ta cũng định thuyết phục mình bằng cách ấy, nhưng càng về sau, cô ta càng phát hiện ra là mọi chuyện không giống như thế.
“Thôi bỏ đi, không nghĩ nữa, nên thế nào thì cứ thế đó thôi, cho dù mình thích anh ấy thì đã sao, bây giờ mình đâu còn bé bỏng gì nữa, có quyền lựa chọn người mình thích”.
Vân Y Y nghĩ vậy, nhưng lăn qua lăn lại mãi mà vẫn không ngủ được.
Đến tận khuya, cô ta mới mơ màng ngủ thiếp đi.
Sáng sớm hôm sau, hiếm khi cô ta không thức dậy đúng giờ như thói quen hằng ngày, tất nhiên cũng không đi ăn sáng và tập luyện.
Hạng Tư Thành không gọi cô ta, thế là Vân Y Y ngủ đến trưa mới dậy.
Cô ta đánh răng rửa mặt, thu dọn đồ đạc rồi tới nơi đã nói hôm qua.
Nơi mà Triệu Kỳ Phong nói là một tòa cao ốc, tòa cao ốc đã cho thuê nhiều chỗ rồi, có thể dùng để làm việc, cũng có thể làm được rất nhiều chuyện khác.
Theo thời gian đã hẹn trước, Hạng Tư Thành và Vân Y Y lên thẳng tầng năm mươi.
Lúc này, trên đó không hẳn là đông người, Triệu Kỳ Phong, Vân Tịnh Nhã và Chu Mẫn đều có mặt ở đây. Ngoài ra thì còn có một người đàn ông không được coi là đẹp trai, đang lẳng lặng nhắm mắt, như thể mọi chuyện xảy ra ở đây đều không liên quan đến mình.
Vốn dĩ Vân Tịnh Nhã không biết chuyện này, nhưng Triệu Kỳ Phong đã nói với Chu Mẫn rằng Hạng Tư Thành sẽ so tài với một cao thủ, cô gái này quá sốt ruột, muốn tận mắt chứng kiến, tuyệt đối không thể bỏ lỡ.
Cô ta thật sự rất bái phục Hạng Tư Thành, vậy nên muốn xem anh ra tay nhiều hơn, lấy đó làm động lực và mục tiêu cho mình.
Chu Mẫn biết, thế là Vân Tịnh Nhã cũng biết. Bởi vì mấy ngày rồi không gặp Hạng Tư Thành, hơn nữa cô cũng đã tìm được nước suối mà Hạng Tư Thành nói, bèn sai người mang nước tới luôn, mình cũng tới để xem.
Đây là một căn phòng rộng rãi, không có vật dụng gì dư thừa, một người bạn của Triệu Kỳ Phong đã mua nó để ngắm cảnh, thế nên nơi này có một cửa sổ sát đất rất lớn.
Nếu bất cẩn ngã từ tầng năm mươi này xuống thì sẽ rất thảm, người nhát gan còn không dám tới gần cửa sổ nữa.
Trong lúc bọn họ chờ đợi, cuối cùng Hạng Tư Thành và Vân Y Y cũng tới.
Dương Bình Xuyên lập tức mở mắt, đôi mắt như lóe lên hai tia sáng, ánh mắt không hề rời khỏi người Hạng Tư Thành, chẳng thèm để ý tới mấy cô gái xinh đẹp trong phòng.
Hạng Tư Thành không quan tâm tới anh ta ngay, mà là chào hỏi những người trong phòng.
“Nhìn thấy em bất ngờ lắm đúng không?”, Vân Tịnh Nhã tươi cười nhìn Hạng Tư Thành.
Vân Y Y bỗng cảm thấy không thoải mái, lúc trước cô ta không có cảm giác gì đặc biệt với Vân Tịnh Nhã, bây giờ tự nhiên lại có địch ý.
Người khác chưa nhận ra thì chính cô ta đã phát hiện ra điều ấy rồi, trong lòng thầm nghĩ, chẳng lẽ cô ta đang ghen sao? Nếu xét về mối quan hệ, Vân Tịnh Nhã và Hạng Tư Thành phải thân thiết hơn mới phải, cô ta cùng lắm chỉ coi như mượn dùng.
Không ai chú ý tới tâm tư của Vân Y Y, dù sao nhân vật chính ngày hôm nay cũng không phải cô ta.
“Bước vào tòa cao ốc này là anh biết ngay em cũng tới, ngửi mùi nước suối thơm mát ấy là anh đoán ra rồi”, Hạng Tư Thành cười đáp.
Đồng thời anh cũng quan sát Dương Bình Xuyên.
Nói thật, người đàn ông này thật sự rất xấu, làn da ngăm đen, còn trẻ tuổi mà đã có nếp nhăn trên trán, chiều dài lông mày chỉ bằng một nửa con mắt, mắt thì bị cặp mí sụp xuống che đi gần hết. Mũi tẹt, hai bên mặt không cân xứng, một bên rộng, một bên hẹp, miệng rất dày, như kiểu bị sưng lên vì bỏng nước sôi.
Con người ta muốn đẹp rất khó, nhưng muốn xấu xí cũng chẳng dễ dàng gì. Nếu là thời cổ đại, chắc chắn Dương Bình Xuyên sẽ được tôn vinh là có tướng mạo khác với người thường, một hiện tượng lạ hiếm gặp, chắc chắn là một nhân vật đáng gờm.
Ở hiện đại, bất cứ một người bình thường nào nhìn thấy cũng đều phải cảm thấy sợ hãi.
Mặc dù tướng mạo của anh ta không khiến người ta yêu thích nổi, nhưng Hạng Tư Thành không thể hiện điều đó ra mặt. Thường thì với những người như thế, nếu không bị đả kích đến mức tự tin không dám gặp người khác, thì ắt sẽ là người dùng nghị lực phi thường để giành được thành công đáng nể.
Những người còn lại tự giác lùi sang một bên, đợi bọn họ chiến đấu.
“Anh chính là Hạng Tư Thành? Quả nhiên là khí khái phi phàm, không phải loại vớ vẩn”, Dương Bình Xuyên mở miệng, giọng nói hơi khàn khàn.
“Anh cũng không hề đơn giản”, Hạng Tư Thành đáp lời.
Lúc này, hai người đối mặt với nhau, xung quanh không có hiện tượng gì lạ, nhưng mấy người bên ngoài lại sinh ra cảm giác không dám tới gần.
“Nếu thế thì hãy dùng bản lĩnh để kiểm chứng đi”, Dương Bình Xuyên nói.
“Khoan đã”, Hạng Tư Thành bỗng lên tiếng.
“Sao? Anh còn muốn nói gì nữa?”