Thời gian này, anh càng quan tâm đến thực lực của mình, đặc biệt là mạo hiểm lần đó bên ngoài, khiến thực lực của anh nâng cao không ít.
Anh hiện tại, tuy không thể dùng da thịt của mình để cản đạn, nhưng anh vẫn có thể dùng tốc độ để tránh đạn, hơn nữa năng lực cảm nhận của anh cũng càng mạnh, nếu có người bóp cò súng ở chỗ không xa với anh, anh vẫn có thể cảm nhận được ngay.
Còn Lý Vân trước mắt rốt cuộc có bản lĩnh thực sự gì, bây giờ vẫn chưa thể nói trước.
Lúc này, động tĩnh bên này không nhỏ, để trống một vị trí trong hội trường, xung quanh có không ít người xem trò vui đều vây lại, muốn thấy thực lực của Lý Vân.
Triệu Kỳ Phong lấy ra một khẩu súng màu bạc trên người, nhìn có vẻ nhỏ nhắn tinh tế.
Người có thể có thân phận năng lực dùng vũ khí như này, nhất định rất không đơn giản, trước đó Lý Vân vẫn khá bình tĩnh, nhưng khi nhìn thấy họng súng đen xì chĩa vào mình, mồ hôi trên trán liền toát ra.
Triệu Kỳ Phong nở nụ cười thích thú, nói: “Bây giờ cho cậu một cơ hội, nếu hối hận vẫn còn kịp, nếu muốn tiếp tục, bất luận có thành công hay không, tôi cũng sẽ cho cậu một triệu, đương nhiên, tuy khẩu súng này không lấy tính mạng, nhưng bị bắn trúng cũng sẽ bị thương rất nặng, có lẽ phải nằm trên giường bệnh mấy năm”.
“Nhưng nếu cậu thực sự có thể cản được đạn, thì thừa sức làm vệ sĩ, vì vậy cũng có thể trực tiếp chỉ định cậu làm vệ sĩ cho Vân Y Y, phụ trách bảo vệ an toàn của cô ấy”.
Lý Vân thấy Triệu Kỳ Phong làm thật, trong lòng đã hối hận, nhưng sau khi nghe thấy điều kiện của Triệu Kỳ Phong đưa ra, ánh mắt bỗng kiên định.
Một khi thành công, anh ta có thể một phát bay lên trời.
“Không cần, tôi có thể thử xem”.
Lý Vân đã cầm một thanh đao lên rồi, nhìn qua thì có vẻ như là do bên Đông Doanh chế tạo.
Những người vây xem đều cảm thấy hưng phấn, trước kia cùng lắm bọn họ chỉ mới được xem cao thủ trong trung tâm quyền anh dưới lòng đất này đánh nhau, thường xuyên được nghe nói tới chuyện Lý Vân có thể đỡ được đạn, nhưng chưa có cơ hội xác thực lại.
Rốt cuộc bây giờ cũng có cơ hội, ai nấy đều muốn mở mang kiến thức.
Những người tới đây chắc chắn không phải kiểu người đơn thuần, vả lại nơi này sẽ không để xảy ra án mạng, vậy nên chẳng ai quan tâm.
Triệu Kỳ Phong không nói nhiều, cũng không lên tiếng nhắc nhở, bất thình lình nổ súng.
“Pằng!”
Một tiếng vang đinh tai vọng ra, Hạng Tư Thành vẫn luôn quan sát động tác của Triệu Kỳ Phong, tuy rằng anh cảm thấy hiện tại mình không cần e ngại công kích đến từ súng nữa, nhưng chưa từng thử nghiệm.
Ngay khi Triệu Kỳ Phong bóp cò, anh phát hiện ra cả thế giới như một thước phim quay chậm, viên đạn bắn ra từ trong họng súng chẳng khác nào một chú chim nhỏ vụng về đang tập bay.
Anh hoàn toàn có thể nhìn thấy quỹ tích bay của viên đạn.
Đối với anh, tốc độ của viên đạn rất chậm, nhưng với những người đang vây xem xung quanh thì chỉ là một cái chớp mắt.
Thậm chí bọn họ còn không nhìn thấy động tác của Triệu Kỳ Phong, chỉ nghe thấy tiếng súng nổ, sau đó Lý Vân vung đao chém về phía trước.
Giây tiếp theo, Lý Vân vẫn đứng đó.