Thấy Hạng Tư Thành nâng giá miếng ngọc bội lên trời, cuối cùng còn bị Nguy Lai mua được, Vân Tịnh Nhã sốt ruột đỏ cả mắt nói: "Hạng Tư Thành! Anh có biết miếng ngọc bội đó quan trọng với em thế nào không?"
"Anh cố tình đúng không? Vì không muốn em có được miếng ngọc đó nên cố ý đắc tội với cậu chủ nhà họ Ngụy đúng không?"
"Anh làm thế nào để lấy được? Lẽ nào đi cướp lại sao!"
Sau khi kết thúc buổi đấu giá, những vị khách mua được đồ đấu giá sẽ đến hậu trường trả tiền rồi nhận đồ của mình, điều Hạng Tư Thành không biết đó là trong một căn phòng xa hoa nhất nằm ở tầng trên cùng của du thuyền Thiên Sứ, hình ảnh của bản thân mình đang hiện lên rõ nét qua màn hình giám sát.
"Chính là cậu ta?"
"Đúng vậy, chính là hắn!"
"Ha ha...đầu tiên là đắc tội với cậu chủ của nhà họ Hà ở thành phố Vịnh, sau đó lại chọc giận đại thiếu gia nhà họ Ngụy ở thành phố Tề Đông, người thanh niên này có nguồn gốc thế nào?"
Tiểu Mã đứng bên cạnh cung kính trả lời, nói: "Báo cáo Ngũ gia, người này có thiệp mời khách VIP của nhà họ Vân, nhưng tôi vừa nghe ngóng thêm được, do nhà họ Vân xảy ra chút việc gia đình, nên vốn dĩ không cử người tới tham dự buổi đấu giá".
Hắc Ngũ gia rít một hơi thuốc thật sâu, đáy mắt khẽ sáng lên.
"Ngũ gia!"
Hắc Ngũ gia nhướn mày hỏi: "Cậu Hà nói vậy là sao?"
"Lẽ nào Ngũ gia định khoanh tay đứng ngoài?"
"Hắc Ngũ gia!"
Ánh mắt của Hà Thiên Long lập tức tối đen lại: "Tôi mất chút tiền là chuyện nhỏ, nhưng khu Golden River lại liên quan rất lớn, Ngũ gia đã bán nó lại cho nhà họ Hà, là bởi vì ông biết khu đất đó sẽ an toàn khi nằm trong tay nhà họ Hà, nhưng nếu để rơi vào tay của nhà khác, thì ha ha..."
Vù!
Một sự ớn lạnh rùng mình sắc như dao phóng tới bên cạnh Hà Thiên Long, nói: "Cậu đang uy hiếp tôi?"
Hừ!
Thu lại sự sắc lạnh, Hắc Ngũ gia thản nhiên nói: "Báo Đen, đi cùng với cậu Hà một chuyến!"
Trong phòng giao dịch, sau khi trả xong tám mươi triệu, Hạng Tư Thành nói: "Miếng ngọc bội cổ thời Đường cuối cùng đó, tôi trả hai trăm ngàn tệ, trực tiếp đưa cho tôi, được không?"
Thợ đấu giá ngạc nhiên nhìn anh, hỏi: "Sao anh biết miếng ngọc bội vẫn còn?"
"Cho nên miếng ngọc bội này bị bỏ lại là chuyện hợp tình hợp lý!"
Thợ đấu giá há miệng, ánh mắt có chút do dự.
"Anh... anh đợi một chút, tôi cần xin ý kiến".
Không lâu sau, thợ đấu giá quay lại, cầm theo một hộp gấm, cung kính đưa tới nói: "Xin chào anh, xét thấy anh là khách quý của chúng tôi cho nên giám đốc của chúng tôi đã quyết định sẽ để lại miếng ngọc bội này cho anh với giá ngoại lệ hai trăm ngàn tệ".
Hạng Tư Thành cười mỉm, nhưng trong lòng thì bĩu môi, còn ngoại lệ cái gì chứ? Ngoại lệ cái khỉ gió!
Nếu anh đây mà không ra tay thì miếng ngọc này sớm muộn gì cũng bị đập bể trong tay các người, bán đi như vậy còn kiếm thêm được chút lời, đang mừng thầm ấy chứ, còn giả vờ ra vẻ khó nghĩ nữa, thật đáng ghét.
Mua ngọc là phụ, tìm manh mối qua việc mua ngọc mới là mục đích chính!
"Chuyện này... được rồi, tôi giúp anh nghe ngóng, có tin tức gì tôi sẽ liên lạc với anh".
Hoàn thành xong mục đích của tối nay, họ cũng không có hứng thú tham gia buổi khiêu vũ nên lặng lẽ rời khỏi du thuyền Thiên Sứ.
Đêm nay trăng lên rất cao, đã vào thu rồi, thời tiết đã chuyển sang lạnh hơn.
Mặt Vân Tịnh Nhã đột nhiên ửng đỏ, cảnh tượng này rất giống với những đôi tình nhân tình cảm mặn nồng đang đi bộ cùng nhau vô cùng ấm áp.
"Hạng Tư Thành..."
Đột nhiên, Hạng Tư Thành dừng bước, ánh mắt nhìn chằm chằm vào bóng tối phía trước, đẩy Vân Tịnh Nhã ra sau lưng mình, trầm giọng nói: "Trời lạnh thế này, phải đợi vất vả quá nhỉ!"
"Nếu như đã đến rồi thì hãy ra mặt đi!"
Nhìn kẻ dẫn đầu, khóe mắt Hạng Tư Thành khẽ nhếch lên đùa cợt nói: "Ôi, nhanh như vậy mà cậu chủ Hà đã trần chuồng chạy xong rồi à? Không biết chiếc quần nhỏ gợi cảm của anh đã thu hút được bao nhiêu người đẹp rồi?"
"Đừng lắm lời!"
"Chỉ dựa vào mấy con tôm tép các người sao?"
Hạng Tư Thành khinh miệt hừ một tiếng nói: "Vậy anh đã từng nghe qua câu nói này chưa, một thứ bỏ đi vẫn là đồ bỏ đi, một trăm thứ bỏ đi cộng lại vẫn là đồ bỏ đi!"
"Hừ! Tên khốn ngạo mạn! Mà không biết rằng mày vốn dĩ không có tư cách ngạo mạn!"
Một giọng nói lạnh lùng vang lên, từ trong bóng tối, một bóng người từ từ đi tới, bước chân vững vàng, toàn thân phát ra một luồng sát khí như ẩn như hiện, nụ cười trên khóe miệng Hạng Tư Thành không thay đổi, nhưng sâu trong mắt anh có vụt qua một tia ngưng trọng.
Bước chân vừa dừng lại, Báo Đen đứng cách Hạng Tư Thành năm bước, quan sát một lượt, sau đó chậm rãi nói: "Tự phế một cánh tay, giao ra giấy tờ đất, sẽ tha cho cái mạng chó của mày!"
"Ha ha..."
"Tên khốn! Quên mất chưa giới thiệu với mày!"
Hà Thiên Long cười đắc ý đi lên nói: "Người này là tay đấm trăm trận trăm thắng duy nhất của sàn đấu quyền anh thế giới ngầm, những đối thủ của anh ta không chết thì tàn tật, không có một tên nào có kết cục tốt đẹp cả!"
"Mạng người chết trong tay anh ta không dưới hai bàn tay, anh ta chính là chiến tướng số một dưới tay Hắc Ngũ gia, Báo Đen!"
Nghe xong lời giới thiệu của Hà Thiên Long, ánh mắt Hạng Tư Thành sắc lẹm giống như một mũi tên nhọn, mạnh mẽ bắn về phía hắn hỏi: "Mày đã từng giết quân nhân?"
Ngữ khí băng lạnh âm u như địa ngục!
"Oắt con biết sợ rồi chứ, đối phó với mày, Báo Đen chỉ cần một tay là có thể bóp chết mày rồi!"
Hạng Tư Thành hít một hơi, nhìn chằm chằm Báo Đen nói: "Quân lính bảo vệ tổ quốc, nếu chết trên chiến trường thì có chết cũng vinh quang!"
Bất thình lình, anh chỉ tay vào Báo Đen và nói: "Mày, hôm nay hãy lấy mạng đền tội đi!"
Lúc bị anh chỉ, toàn thân Báo Đen cứng lại, trong phút chốc, hắn cảm giác giống như bị tử thần nhìn trúng, cả người lạnh như băng, nhưng sự lạnh lẽo nháy mắt biến mất, hắn nhìn Hạng Tư Thành trước mặt không khỏi nở một nụ cười coi thường.
Đúng là một chuyện nực cười
"Con trai! Tao có lời khen cho sự nhiệt huyết của mày, nhưng mày sẽ sớm được biết rằng đối mặt với thực lực tuyệt đối, cái mà mày gọi là nhiệt huyết chẳng là cái thá gì!"
"Đây chính là cái giá mày phải trả cho sự ngông cuồng của chính mình!"
Vừa nói Báo Đen vừa từng bước từng bước đi về phía Hạng Tư Thành, Hà Thiên Long vẻ mặt càng tàn nhẫn hơn, cứ làm như đang chứng kiến kết cục thê thảm của Hạng Tư Thành vậy.
Bước chân của Báo Đen không ngừng, đem theo sát ý nồng đậm nói:"Báo Đen tao muốn mày canh ba phải chết, ai dám cho mày sống đến canh năm chứ?"
"Tên khốn, hôm nay cho dù có là lão thiên vương đến thì cũng không bảo vệ nổi cho mày đâu!"
Một giọng nói kiêu ngạo vang lên từ sau lưng Hạng Tư Thành, sau đó một đám người từ từ lộ diện, người đi đầu có khí chất cao cao tại thượng nói: "Vậy tôi rất muốn xem cậu làm thế nào để đụng vào người của tôi trước mặt tôi đây!"
Khi nhìn rõ người đến là ai, Báo Đen lập tức dừng bước, những lời nói lúc trước giờ đây giống như một cái bạt tai tự vả chính mình, khuôn mặt hiện lên sự lúng túng khốn đốn!