Trương Mi tới đây rất nhanh, may mà lúc nãy đám bác sĩ mang theo đầy đủ dụng cụ để chữa trị cho Tống Thanh Trúc, vậy nên Trương Mi vừa tới là lập tức lựa chọn hai bác sĩ làm phụ tá.
Hạng Tư Thành theo sát cả quá trình, trên mặt ngập tràn sự đau lòng.
Trương Mi nhẹ nhàng xử lí những vết thương ngoài da cho Vân Tịnh Nhã.
Nhất là khi đụng đến vết thương trên cánh tay trái, tuy rằng chưa tỉnh lại, nhưng Vân Tịnh Nhã vẫn nhíu mày theo bản năng, đồng thời còn khẽ rên rỉ, đủ để thấy vết thương trên cánh tay làm cô đau đến mức nào.
Hạng Tư Thành nắm chặt bàn tay, cô đau, trái tim anh cũng đau đớn theo.
Khi vết máu trên cánh tay đã bị xử lý sạch sẽ, trên cánh tay vốn trắng ngần như ngó sen hiện lên vô số vết thương chằng chịt, khó coi như mạng nhện, sắc mặt của Hạng Tư Thành âm trầm tột độ.
Sát ý dày đặc trong ánh mắt khiến nhiệt độ trong căn phòng như giảm đi mấy độ.
Anh mở miệng hỏi: “Cô Trương, liệu những vết thương trên cánh tay Nhã Nhã có để lại sẹo không?”
Trương Mi hơi chần chừ giây lát rồi mới gật đầu: “Nếu dùng loại thuốc thông thường thì ít nhiều gì cũng để lại sẹo. Nhà họ Trương có một phương thuốc, bất kể là sẹo gì cũng lành lại được như lúc ban đầu, nhưng vị thuốc chính của phương thuốc ấy chỉ có ở nhà họ Trương, nơi khác rất khó tìm, vậy nên chỉ có thể tới nhà họ Trương một chuyến thì mới chữa được”.
Hạng Tư Thành gật đầu ngay mà không hề do dự: “Không thành vấn đề, giải quyết xong vụ này, tôi sẽ đưa Nhã Nhã tới nhà họ Trương một chuyến”.
“Được rồi, cô ấy không sao đâu, chỉ là bị tạt nước, còn trúng gió đêm, đồng thời hao tổn tâm trí quá độ nên mới tạm thời ngất xỉu. Để tôi đi kê mấy đơn thuốc cho cô ấy, uống vào là sẽ tỉnh lại”.
“Cám ơn cô Trương!”
Sau khi xử lý vết thương cho Vân Tịnh Nhã, Trương Mi ra khỏi căn phòng.
Hạng Tư Thành không đi đâu cả, anh kéo ghế ngồi cạnh giường, lẳng lặng nhìn Vân Tịnh Nhã, chẳng khác nào một pho tượng. Không biết qua bao lâu, Vân Tịnh Nhã bỗng ưm một tiếng, Hạng Tư Thành lập tức mở mắt ra.
Đôi mắt của Vân Tịnh Nhã khẽ động đậy rồi từ từ mở ra. Khuôn mặt săn sóc của Hạng Tư Thành ập vào mặt, Vân Tịnh Nhã đang định nhúc nhích thì lại cảm thấy đau đớn khắp người. Cô kêu lên một tiếng rồi ngã xuống giường.
“Đừng nhúc nhích!”
Hạng Tư Thành vội vàng đỡ cô, nói với vẻ lo lắng và trách cứ: “Bây giờ em đang yếu lắm, đừng động đậy, ngoan ngoãn nằm xuống nghỉ ngơi đi”.
Vân Tịnh Nhã nhìn Hạng Tư Thành mà cứ ngỡ như mình đang nằm mơ. Rất lâu sau, cô mới chậm rãi mở miệng: “Hạng Tư Thành, không phải em đang mơ chứ? Em vẫn chưa chết sao?”
Hạng Tư Thành nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc của cô, thương yêu nói: “Đồ ngốc, sao em lại chết được?”
“Có anh ở đây, cho dù Diêm Vương muốn đưa em đi thì cũng phải hỏi xem anh có đồng ý hay không!”
Trong lòng Vân Tịnh Nhã cảm thấy ấm áp, cô muốn giãy dụa ngồi dậy, nhưng cánh tay phải bỗng nhói đau vô cùng. Hạng Tư Thành vội vàng đỡ cánh tay trái đang cuốn băng gạc của cô, nhíu mày nói: “Có đau không?”
Vân Tịnh Nhã xụ mặt xuống, nhìn anh bằng khuôn mặt đáng thương: “Đau!”
“Đáng đời em, để xem sau này em có dám lo chuyện bao đồng nữa không!”
Hạng Tư Thành trừng mắt, anh tức giận hừ lạnh một tiếng.
Nghe câu nói chất chứa sự quan tâm nhưng lại cố tỏ ra nghiêm khắc của Hạng Tư Thành, Vân Tịnh Nhã hức một tiếng, tội nghiệp nhìn anh, như một cô gái nhỏ vừa chịu ấm ức, đang chờ người yêu an ủi.
Hạng Tư Thành chỉ nhìn cô ba giây là đã đầu hàng, anh thở dài một tiếng, giọng nói dịu hẳn đi, tiếp tục nói: “Em nhớ đó, lần sau mà muốn lo chuyện bao đồng thì nhất định phải xem có anh ở bên cạnh không đã!”
“Trương Mi đã khám cho em rồi, chỉ bị thương ngoài da thôi, không có gì đáng lo cả, nhưng có thể sẽ để lại sẹo trên cánh tay”.
“Hứ? Để lại sẹo? Không phải chứ…”
Vân Tịnh Nhã chu môi, khuôn mặt ỉu xìu hẳn đi, đối với một cô gái thích cái đẹp, bất cứ một bộ phận nào trên người có sẹo cũng là điều khó mà chấp nhận được.
Nhìn thấy dáng vẻ ấy của cô, Hạng Tư Thành cười thầm trong lòng. Anh yêu chiều xoa đầu cô: “Yên tâm đi, vừa rồi Trương Mi nói với anh là cô ấy biết một phương thuốc có thể xóa sạch mọi vết sẹo”.
“Đợi em khôi phục sức khỏe, chúng ta sẽ tới nhà họ Trương”.
“Thật à?”
Vân Tịnh Nhã vui vẻ nhìn anh: “Anh không nói dối em chứ?”
Hạng Tư Thành mỉm cười: “Anh nói dối em làm gì? Ngốc quá!”
Vân Tịnh Nhã đỏ mặt, bầu không khí trong phòng trở nên khác thường. Giờ khắc này, bọn họ giống hệt một cặp đôi đang trong thời kỳ yêu đường nồng cháy, dịu dàng và ngọt ngào.
Một lúc sau, Vân Tịnh Nhã mới chu môi nói: “Nếu những lời ấy mà nói trong rạp chiếu phim thì tốt biết bao…”
Hạng Tư Thành nhìn cô: “Đợi vết thương của em lành lại, anh hứa sẽ đưa em đi xem một bộ phim!”
“Một bộ phim chỉ thuộc về riêng chúng ta”.
“Thật không?!”
“Anh đã lừa em bao giờ chưa?”
“Được, vậy chúng ta chốt thế nhé!”
“Chốt luôn!”
“Nhưng bây giờ em thấy sức khỏe thế nào rồi?”
“Đỡ hơn nhiều rồi, sao vậy?”
“Vậy thì đi thôi”.
Vân Tịnh Nhã nhìn anh với vẻ khó hiểu: “Đi đâu?”
Nét dịu dàng trên mặt Hạng Tư Thành lập tức biến thành sát ý. Anh liếc mắt ra ngoài cửa sổ, tận sâu nơi đáy mắt lóe lên sát khí rùng rợn, bờ môi khẽ mấp máy: “Giết người!”