Xoẹt!
Vân Tịnh Nhã cảm giác vùng ngực mình lành lạnh, chiếc áo mỏng manh bị xé toạc, lộ ra làn da trắng như tuyết. Vân Tịnh Nhã hét lên một tiếng, cả người bắt đầu run rẩy. Cô nhìn chằm chằm Hà Diễm Chi, đôi mắt hơi mơ hồ: “Tại sao? Tại sao lại đối xử với tôi như vậy? Tại sao chứ…”
Hà Diễm Chi lạnh lùng nhìn cô, giọng nói lạnh như băng: “Cô hại con trai tôi mà còn hỏi tôi tại sao à? Tôi nói cho cô biết, nếu không nói ra người đứng sau là ai thì tôi nhất định sẽ cho cô biết cảm giác sống không bằng chết là như thế nào!”
Với Hà Diễm Chi, để có thể hưởng thụ vinh hoa phú quý ở nhà họ Tống thì đều phải nhờ cả vào con trai của bà ta. Sau khi Tống Chiến nhắm mắt xuôi tay, người nắm quyền trong nhà họ Tống là Tống Thanh Trúc. Thân là mẹ ruột của anh ta, địa vị của bà ta ở nhà họ Tống sẽ tôn quý như Thái Hậu.
Vậy nên, Tống Thanh Trúc là tất cả của bà ta.
Là nền tảng cho mọi quyền lợi của bà ta!
Bà ta không cho phép bất kỳ ai uy hiếp đến Tống Thanh Trúc!
“Bà giết tôi đi!”
Cô thà chết cũng không để bản thân mình chịu nhục nhã như vậy. Gương mặt Vân Tịnh Nhã thoáng qua tia đau khổ. Tuy rằng xã hội bây giờ khá thoáng, nhưng lòng trung trinh từ trong xương cốt của cô mãnh liệt tựa như người phụ nữ thời cổ đại vậy.
“Muốn chết à? Không dễ vậy đâu!”
Hà Diễm Chi cười lạnh một tiếng: “Hại con trai của tôi thành ra như vậy, không để cô chịu tra tấn thì tôi không nuốt trôi cục tức này”.
“Hai người các cậu còn đợi gì nữa, tuy rằng con ranh này đáng chết, nhưng dáng người khá nuột, coi như phần thưởng mà bà chủ đây ban cho các cậu”.
“Cảm ơn bà chủ! Cảm ơn bà chủ!”
Hai tên đàn ông liên tục nói cảm ơn, ánh mắt lộ rõ sự thèm thuồng. Hai tên đó giống như hai con sói, đi từng bước một về phía Vân Tịnh Nhã.
“Đừng tới đây!”
Đột nhiên, Vân Tịnh Nhã nổi giận hét lên, trong đôi mắt ánh lên nét cứng cỏi. Cô nhìn lướt qua ba người, cuối cùng dừng lại trên mặt của Hà Diễm Chi. Giọng nói của Vân Tịnh Nhã lạnh như tiếng gọi từ địa ngục: “Cho dù Vân Tịnh Nhã này có thành quỷ thì cũng không tha cho bà!”
Dứt lời, cô thè đầu lưỡi ra giữa hai hàm răng, định cắn lưỡi tự sát. Đúng vào thời khắc then chốt ấy, một bóng người vội vàng chạy ra, cung kính nói với Hà Diễm Chi: “Bà chủ, gia chủ có lệnh, dẫn người phụ nữ này ra ngoài”.
Hà Diễm Chi cau mày lại: “Dẫn ra ngoài? Dẫn cô ta ra ngoài làm gì?”
“Chuyện này... Tôi cũng không biết”.
Hà Diễm Chi suy nghĩ giây lát rồi hừ lạnh một tiếng: “Xem như con ranh này may mắn!”
Trong mái đình rộng rãi, đã gần nửa đêm rồi, Vân Tịnh Nhã bị tạt nước, gió đêm lạnh lẽo thổi qua, khiến cô run rẩy khắp người.
Trong mái đình đèn đuốc sáng trưng, rất nhiều người xa lạ đứng im lặng ở đó. Tống Chiến nhìn xuống, thấy bộ dạng thê thảm này của Vân Tĩnh Nhã thì khẽ cau mày, cũng không nói thêm gì, chỉ lạnh nhạt mở miệng nói: “Còn không mau nhận tội?”
Vân Tịnh Nhã cười chua chát: “Ông muốn tôi nhận tội gì?”
“Tôi lại làm gì nữa rồi?”
“Con ranh đê tiện này, đến giờ vẫn còn cứng miệng, xem ra vẫn chưa nếm mùi đủ rồi”.
Giọng nói cay nghiệt của Hà Diễm Chi vang lên ở phía sau, Vân Tịnh Nhã hơi quay đầu lại, cô không nói gì, nhưng tận sâu trong đôi mắt là sự phẫn nộ không nói thành lời.
“Một con ranh đê tiện mà cũng dám lườm tao?”
“Người đâu, móc mắt cô ta xuống cho tôi!”
“Khoan đã!”
Tống Chiến đột nhiên mở miệng, ông ta dừng lại vài giây rồi mới nói tiếp: “Chuyện này vẫn phải cân nhắc thêm”.
Sau đó, ông ta nhìn Hà Diễm Chi, nói: “Chúng ta đến thành phố Tô Hàng chỉ là quyết định tức thời. Nếu cô ta thật sự có âm mưu với Tống Thanh Trúc từ lâu, thì tại sao lại biết trước hành trình của chúng ta?”
“Hơn nữa, một cô gái yếu ớt như vậy, sợ là không có bản lĩnh làm hại Thanh Trúc”.
“Bố, bố nhất định đừng để dáng vẻ đáng thương này của cô ta lừa gạt”.
Hà Diễm Chi hung tợn nhìn Vân Tịnh Nhã, không biết vì sao bà ta cứ nhất quyết nhận định là cô làm, mở miệng nói: “Nửa đêm nửa hôm không một bóng người, vì sao một cô gái bình thường lại xuất hiện ở nơi hoang vu hẻo lảnh ấy chứ?”
“Theo con thấy, là con ranh này cố tình giả vờ yếu đuối, Thanh Trúc lại tốt bụng, nhìn thấy cô ta như vậy chắc chắn sẽ bước lên hỏi thăm, nhân lúc Thanh Trúc không đề phòng, con ranh này và đồng bọn của nó đã ra tay với Thanh Trúc. Sau đó đồng bọn chạy thoát, cô ta lại giả bộ như người đi đường, vừa có thể rũ sạch hiềm nghi trên người mình, còn có thể giành được thiện cảm của nhà họ Tống”.
“Nơi nguy hiểm nhất chính là nơi an toàn toàn nhất, mánh khóe vặt vãnh này có thể gạt được người khác, nhưng không gạt được con”.
“Cho dù cô ta không phải là hung thủ thì kiểu gì cũng có can hệ!”
Nhưng chuyện ấy có sao đâu, so với thanh danh và thể diện của nhà họ Tống, hy sinh một cô gái yếu ớt thì có là gì?
Tuy rằng bây giờ là xã hội nhân quyền, nhưng trong mắt các quý tộc thượng đẳng như họ, mạng người vĩnh viễn là thứ rẻ mạt nhất!
Muốn trách thì chỉ có thể trách Vân Tịnh Nhã không may!
Hai tên tôi tớ thấy Tống Chiến không tỏ thái độ gì, một người trong đó khẽ cắn răng, rút dao găm ở bên hông ra, tia sáng lóe lên khi ánh trăng phản chiếu lại.
Tên tôi tớ đó cúi đầu xuống, cuối cùng lẩm bẩm một câu: “Cô gái, xin lỗi nhé!”
Dứt lời, một tia sáng lạnh đập vào mắt Vân Tịnh Nhã. Vào khoảnh khắc ngàn cân treo sợi tóc đó, bỗng nhiên, một tiếng quát lạnh lẽo vang lên: “Mày dám?”