Vì chuyện lần trước, Lưu Đại Hổ đặc biệt được Hồ Mị Nhi biểu dương khen ngợi trong toàn tập đoàn, hiện nay địa vị của anh ta trong tập đoàn có thể gọi là như mặt trời ban trưa, tuy chỉ là giám đốc của bộ phận bảo an, nhưng một vài lãnh đạo của bộ phận thực quyền cũng rất cung kính với anh ta, một lễ tân nhỏ bé há có thể đắc tội!
Lưu Đại Hổ lạnh lùng nhìn cô ta: “Hừ! Cô không nên xin lỗi tôi!”
Anh ta nói xong câu này, anh Báo bên cạnh phản ứng nhanh chóng, quỳ xuống trước mặt Hạng Tư Thành: “Thưa anh, là tôi mắt chó không coi người khác ra gì, tôi sai rồi, anh rộng lượng không so đo tiểu nhân, tha thứ cho tôi lần này đi!”
Hắn ta khom lưng khụy gối như vậy, không phải vì sự xuất hiện của Lưu Đại Hổ, mà là vì câu nói vừa nãy của anh ta, Hạng Tư Thành, là người mà đích thân Hồ Mị Nhi dặn dò ra nghênh đón! Ở trong tập đoàn Mân Côi nhiều năm, biết bao nhiều phú hào quyền quý đến thăm hỏi, cũng chưa từng nghe nói chủ tịch nhiệt tình tiếp đón như vậy!
Cho dù dùng đầu gối để nghĩ, cũng biết người đàn ông không bắt mắt trước mặt là nhân vật mình tuyệt đối không động vào được!
“Thưa… thưa anh, tôi… tôi…”
Sắc mặt của Kiều Lệ trắng bệch, run cầm cập, đến nói chuyện cũng không lưu loát.
Hạng Tư Thành cười híp mắt lên tiếng: “Lão tổ tông có một câu, gọi là con sâu làm rầu nồi canh, hai người đã nghe nói đến chưa?”
Lưu Đại Hổ liền hiểu ý, trực tiếp lên tiếng: “Bảo vệ đâu, ném hai người này ra ngoài, kể từ bây giờ, hai người họ không phải là người của tập đoàn Mân Côi nữa!”
Hai người trực tiếp bị bảo vệ vác ném ra ngoài.
Anh ta đưa Hạng Tư Thành đến tầng cao nhất, chính là văn phòng của Hồ Mị Nhi.
Họ đi đến cửa, Lưu Đại Hổ cười thật thà: “Chủ tịch có việc đang xử lý, dặn tôi bảo đưa anh đến văn phòng nghỉ ngơi một lúc, tôi ở ngoài cửa, có việc gì cứ gọi tôi là được!”
Hạng Tư Thành rất có thiện cảm với Lưu Đại Hổ, cười nói: “Ở ngoài cửa làm gì, cùng vào trong đi!”
Lưu Đại Hổ vội vàng xua tay: “Tôi không dám, văn phòng của chủ tịch, không có sự cho phép của cô ấy, không ai dám vào, anh đừng để tôi phạm sai lầm!”
Hạng Tư Thành thấy dáng vẻ sợ sệt của Lưu Đại Hổ, lẩm bẩm trong lòng, đúng là con hổ cái, xem dọa một người đàn ông cao to lực lưỡng như Lưu Đại Hổ sợ đến mức nào kìa!
Nhưng anh cũng không tiếp tục làm khó Lưu Đại Hổ, đẩy cửa đi vào, văn phòng không dưới năm trăm mét vuông, rộng lớn và xa hoa, trong không khí tràn ngập hương thơm khiến người ta mê ly, mùi hương này… chính là mùi hương trên người Hồ Mị Nhi!
Trong văn phòng, khắp chỗ tràn ngập đồ cổ và đồ trang trí xa xỉ, trên bàn làm việc, bày đầy mỹ phẩm phiên bản giới hạn cao cấp khiến tất cả phụ nữ phải thét lên vì nó, Hạng Tư Thành xem xét một vòng, thầm lắc đầu, đúng là đàn bà khuynh gia bại sản, may mà chỉ là diễn kịch, nếu thực sự là người phụ nữ của mình, e rằng bán cả hàng vạn mẫu đất Gobi ở thủ đô đi mới có thể nuôi được cô ta!
Đúng lúc anh đang ở văn phòng đợi Hồ Mị Nhi, bỗng nhiên, tiếng bàn tán ồn ào vang lên bên tai anh!
“Oa, cậu chủ Triệu lãng mạn quá, còn bày biết bao nhiêu hoa hồng trước cửa để theo đuổi chủ tịch”.
“Nếu tôi là chủ tịch của chúng ta, nhất định sẽ gả cho cậu chủ Triệu!”
“Vậy thì không nhất định đâu! Cô cũng không xem xem chủ tịch của chúng ta là ai, bốn cậu chủ lớn thành phố Tô Hàng, đâu có ai không bị chủ tịch của chúng ta mê hoặc cho thần hồn điên đảo? Tuy cậu chủ