“Thằng khốn! Mày dám đánh tao?!”
Hoa Bân giãy dụa đứng lên, hắn nhổ ra một ngụm máu, đôi mắt đỏ ngầu nhìn Hạng Tư Thành: “Mày có biết tao là ai không?!”
Hạng Tư Thành chẳng thèm đoái hoài gì tới hắn, anh ôm lấy Vân Tịnh Nhã, nhìn bờ vai trần trụi của cô, khuôn mặt bình tĩnh của anh như ngọn lửa nơi địa ngục sâu thẳm.
Dưới sự bình tĩnh mà anh cố gắng kìm nén ấy là điềm báo khi bão táp sắp tới.
Hạng Tư Thành nhẹ nhàng vuốt tóc Vân Tịnh Nhã, vỗ về thân thể vẫn chưa hết run rẩy của cô, giọng nói lạnh lẽo như lưỡi dao.
“Mày có biết cô ấy là vợ tao không”
“Vợ mày?”
Mới đầu Hoa Bân hơi sửng sốt, sau đó khinh thường hừ lạnh một tiếng, trong mắt hiện lên sự khinh miệt rõ rệt: “Vợ mày thì sao?”
“Trong thành phố Hạng Vương, phụ nữ đã kết hôn mà lọt vào mắt cậu đây, chỉ cần tao nói một câu là chồng của bọn họ cũng phải ngoan ngoãn đưa vợ mình lên giường tao!”
Sau đó, Hoa Bân lạnh lùng nhìn anh: “Còn thằng phế vật thấp hèn như mày mà cũng dám đánh một người cao quý như tao, mày có biết hậu quả sẽ thế nào không?”
Hạng Tư Thành quay đầu sang, ánh mắt thâm sâu nhìn hắn: “Tao có cần quan tâm đến cảm nhận của một người chết không?”
“Người chết? Ha ha…”
Hoa Bân bỗng vỗ tay cười to: “Xem ra tao vẫn còn thiếu hiểu biết lắm”.
“Không biết từ khi nào mà thành phố Hạng Vương lại xuất hiện một nhân vật ghê gớm như mày nhỉ?”
Dứt lời, ánh mắt Hoa Bân trở nên sắc bén, hắn vỗ tay một cái. Bảy, tám người ùa vào, tên nào tên nấy đều cầm gậy gộc, hung hăng bao vây Hạng Tư Thành.
Hoa Bân nở nụ cười đắc ý, hắn bước lên trước, nhìn Hạng Tư Thành như nhìn một kẻ bề dưới: “Chẳng lẽ mày không biết nhà họ Hoa chính là nửa bầu trời của thành phố Hạng Vương sao?”
“Chỉ với việc mày dám đánh tao, tao hoàn toàn có thể quăng mày xuống biển làm mồi cho cá, nhưng bây giờ tao đổi ý rồi!”
Vừa nói, Hoa Bân vừa nhìn Vân Tịnh Nhã trong lòng Hạng Tư Thành bằng đôi mắt dâm dê: “Người đẹp như thế này mà để lãng phí thì tiếc quá!”
“Lát nữa tao sẽ mời mày xem một màn kịch. Người đâu, trói thằng đó lại, để nó xem anh em chúng ta sẽ ‘chăm sóc’ vợ nó thế nào! Ha ha…”
Nghe vậy, những tên kia cũng sục sôi cả lên. Một tên đô con cách Hạng Tư Thành gần nhất không nhịn nổi, bàn tay to bằng cái quạt mo chộp vào vai Hạng Tư Thành, hằm hè nói: “Thằng ranh, tới đây cho tao!”
Hạng Tư Thành không nhúc nhích gì cả. Hai bóng người nhỏ nhắn lao vào từ bên ngoài. Một tiếng hét thảm thiết vang lên, tên đô con không dưới chín mươi cân rên rỉ bay đi mấy mét, đụng mạnh vào bức tường rồi rơi xuống đất. Chỉ một đấm mà không biết gã đã gãy mấy chiếc xương rồi.
Uy lực của một đấm khủng khiếp đến thế!
Hai người vừa vào chính là hai cô gái duy nhất trong Huyết Y Vệ - Ảnh Thỏ và Thải Kê!
“Ngây ra đó làm gì nữa!”
Hoa Bân quát ầm lên, phe mình đông như thế mà lại để yên cho hai cô nàng hoành hành, đúng là nhục nhã!
“Lên hết cho tao! Tuyệt đối đừng đánh chết, không dạy cho chúng một bài học nhớ đời thì chúng sẽ không biết sự lợi hại của tao!”
Hạng Tư Thành nhếch môi không nói gì, đôi mắt Ảnh Thỏ và Thải Kê lóe lên những tia sáng lạnh. Trong căn phòng âm u, những tiếng la hét thảm thiết cứ vang lên liên tục. Chỉ nửa phút ngắn ngủi, bảy, tám tên đô con đã nằm ngổn ngang trên mặt đất, đồng thời rên rỉ trong đau đớn. Ảnh Thỏ bóp cổ Hoa Bân, chậm rãi nhấc hắn lên. Hạng Tư Thành bước tới trước mặt hắn, lạnh lùng nói: “Cho tao biết đi chứ, rốt cuộc mày lợi hại ở đâu?”
Hoa Bân bị bóp cổ đến mức không thở nổi, khuôn mặt đỏ bừng lên: “Mày… Mày dám?”
“Tao là người nhà họ Hoa, mày dám đụng tới tao, nhà họ Hoa sẽ tiêu diệt cả nhà mày!”
“Ha ha…”
Hạng Tư Thành nở nụ cười, anh vẫy tay một cái, Ảnh Thỏ hiểu ý buông tay ra. Hoa Bân ngã bịch xuống đất, hắn lập tức thở hồng hộc, chẳng rảnh mà quan tâm tới hình tượng nữa. Hạng Tư Thành đút hai tay vào túi, khẽ cụp mắt và hờ hững nói: “Vậy tao cũng muốn xem thử mày định tiêu diệt cả nhà tao thế nào”.