Ông Bố Thiếu Soái

Chương 181: Ông già này sẽ thanh toán năm mươi tỷ





      “A a a! Hạng Tư Thành, tao phải giết mày!”  

      Vẻ mặt của Thẩm Tùng Lâm vô cùng dữ tợn. Hắn ta đường đường là cậu chủ nhà họ Thẩm, từ nhỏ đã mang số hưởng, trước giờ chỉ có người khác quỳ xuống trước mặt hắn ta, chứ hắn ta đã bao giờ phải quỳ xuống trước mặt ai?!  

      Đã thế lại còn là một kẻ mà mình vừa khinh thường và ngay trước mắt bao người như thế, đúng là nhục nhã!  

      “Giết tôi?”  

      Hạng Tư Thành cụp mắt xuống, cười nói: “Được, tôi đứng ở đây, anh Thẩm có gì chỉ bảo thì cứ việc tự nhiên!”  

      Thấy Thẩm Tùng Lâm nổi khùng lên, định bất chấp tất cả để xông về phía Hạng Tư Thành, Thẩm Tùng Lâm vội vàng kéo hắn ta lại, kề sát vào tai hắn ta và nói nhỏ: “Tùng Lâm! Bình tĩnh lại đi, cháu nhất định phải bình tĩnh lại!”  

      “Hạng Tư Thành đang cố tình chọc giận cháu đấy! Mặc dù hắn chẳng là cái thá gì cả, nhưng dù sao cũng làm lính mấy năm rồi, sức lực lớn lắm. Từ nhỏ cháu đã ăn sung mặc sướng, hưởng thụ mọi sự tôn quý, đánh nhau với loại người như hắn thì chỉ hạ thấp thân phận của chúng ta thôi”.  

      “Chuyện quan trọng nhất trong tối nay là giành được quyền sở hữu mỏ vàng!”  

      “Chỉ cần nhà họ Thẩm có được mỏ vàng, cô sẽ đổ hết mọi tội lỗi lên đầu Hạng Thiếu Quân, khiến hắn không bao giờ ngóc đầu lên được. Đến lúc đó, nhà họ Hạng cũng sẽ nằm trong tầm tay của chúng ta”.  

      Tuy rằng Thẩm Tùng Lâm rất kiêu ngạo, nhưng hắn ta không phải kẻ ngốc. Nghe Thẩm Tuyết Liên phân tích như vậy, hắn ta dần dần tỉnh táo lại. Thẩm Tuyết Liên nói không sai, hắn ta là cậu ấm quần là áo lụa, Hạng Tư Thành chỉ là một thằng mọi rợ, nếu xông lên đánh nhau, bất kể thắng hay thua thì người chịu thiệt cũng sẽ là hắn ta.  

      Nghĩ vậy, hắn ta thả lỏng cảm xúc, dần dần tỉnh táo lại. Chỉ có điều, ánh mắt của hắn ta vẫn chất chứa sự căm hận đậm sâu, nhìn Hạng Tư Thành và nói: “Hạng Tư Thành, được lắm! Mày đã thành công chọc giận tao rồi, nhưng một thằng lính quèn như mày không xứng để tao đích thân ra tay, bởi vì cái thân thể thấp hèn của mày sẽ làm bẩn bàn tay quý giá của tao!”  

      “Tao biết lý do mày tới đây, bây giờ, tao có thể cho mày biết đáp án!”  

      “Chỉ cần có tao ở đây, mỏ vàng tuyệt đối sẽ không thể rơi vào tay hai thằng bất tài chúng mày!”  

      Trong mắt Hạng Tư Thành hiện lên sự tiếc nuối, nếu vừa rồi Thẩm Tùng Lâm lựa chọn đánh nhau với anh thì đơn giản rồi, tiếc thật đấy! Dù sao cũng là con cháu của danh gia vọng tộc, ít nhiều gì cũng biết dùng não…  

      Xem ra không tránh được việc mang ơn người ta rồi.  

      Nghĩ vậy, anh nhẹ giọng cười: “Ồ? Sao anh chắc là ngoài anh ra thì không ai có thể giành được mỏ vàng?”  

      “Ha ha…”  

      Thẩm Tùng Lâm cười phá lên: “Tài sản của nhà họ Thẩm này đâu chỉ là ngàn tỷ, cho dù cộng tất cả tài sản của những người có mặt ở đây lại thì cũng chưa bằng một nửa tài sản của nhà họ Thẩm. Hạng Tư Thành, Hạng Thiếu Quân, hai chúng mày, một thằng là lính quèn, một thằng là phế vật trong gia tộc, lấy cái gì để tranh đoạt với tao?!”  

      “Đúng thế, nhà họ Thẩm có gia nghiệp thế nào cơ chứ, đó là cây cổ thụ ngợp trời! Hai người này muốn tranh giành với cậu Hạng, đúng là mơ mộng hão huyền!”  

      “Ha ha… Hạng Thiếu Quân vẫn ôm giấc mộng quay lại nhà họ Hạng cơ đấy, đúng là tức cười!”  

      “Bây giờ tôi bắt đầu thấy chờ mong được nhìn thấy cảnh bọn họ bị cậu Thẩm sỉ nhục rồi, ha ha…”  

      Nghe những lời trào phúng dồn dập của mọi người, vẻ mặt của Hạng Thiếu Quân vô cùng khó coi. Lúc này, Thẩm Tuyết Liên cũng bước tới, mở miệng nói: “Thiếu Quân, quên nói cho cậu biết, lần này nhà họ Hạng đã chuẩn bị ba trăm triệu để tranh đoạt mỏ vàng!”  

      “Cậu là người biết rõ nhất mỏ vàng này có ý nghĩa như thế nào với nhà họ Hạng, tôi tin cậu sẽ không khiến mọi người trong gia tộc thất vọng!”  

      Nhìn khuôn mặt tươi cười của Thẩm Tuyết Liên, Hạng Thiếu Quân chỉ muốn giáng cho bà ta một cú đấm. Anh ta gầm lên: “Cái gì? Ba trăm triệu?!”  

      “Mỏ vàng trị giá hàng trăm tỷ, vậy mà bà lại đưa tôi ba trăm triệu để đi tranh đoạt? Đùa gì thế hả?”  

      “Cậu cũng thừa biết tình hình tài chính hiện tại của nhà họ Hạng rồi đấy, ba trăm triệu là mức tối đa rồi. Vả lại, ngoài cậu ra thì vẫn còn Hạng Tư Thành giúp cậu nữa mà?”  

      “Tôi tin hai anh em cậu sẽ làm nên kỳ tích cho nhà họ Hạng!”  

      Mặc dù bà ta nói toàn những lời lẽ cổ vũ, nhưng tận sâu nơi đáy mắt lại ẩn chứa sự trào phúng hết sức rõ ràng.  

      “Chỉ dựa vào hai thằng phế vật này ấy hả?”  

      Thẩm Tùng Lâm kiêu căng cười dài: “Nếu chúng mày có thể cướp mỏ vàng khỏi tay tao, Thẩm Tùng Lâm này chặt đầu xuống cho mày làm bóng đá!”  

      Nói xong câu ấy, một nhóm người lên sân khấu, tuyên bố bắt đầu đấu giá. Bọn họ vừa dứt lời, Thẩm Tùng Lâm cao ngạo lên tiếng: “Nhà họ Thẩm ra giá hai mươi tỷ!”  

      Mọi người hít sâu một hơi, trả giá lần đầu đã tăng gấp năm lần giá khởi điểm rồi.  

      Đúng là cậu cả nhà họ Thẩm có khác, mạnh tay kinh khủng!  

      Không ít tiểu thư quý tộc ở đây nhìn Thẩm Tùng Lâm bằng ánh mắt sùng bái.  

      “Cậu Thẩm đẹp trai quá, hai con kiến kia còn dám chống đối cậu ấy, đúng là không biết sống chết gì cả!”  

      “Phải đó, đàn ông vừa đẹp trai vừa giàu có như cậu Thẩm còn rực rỡ hơn cả sao trên trời, so với cậu ấy thì cậu chủ nhà họ Hạng hết thời đó là cái thá gì!”  

      “Hê hê… Cậu Thẩm vung tiền như rác luôn, dáng vẻ hào phóng ấy khiến hai tên vô dụng kia sợ đến mức không nói thành lời rồi, ha ha…”  

      Vì lấy lòng Thẩm Tùng Lâm, nhưng người khác trào phúng hai anh em Hạng Tư Thành một cách trắng trợn. Thẩm Tùng Lâm cao ngạo ngẩng đầu lên nhìn Hạng Tư Thành: “Chẳng phải mày muốn cạnh tranh với tao sao?”  

      “Vậy thì mày trả giá đi!”  

      “Trả giá? Được, tôi trả năm mươi tỷ!”  

      Shhhh!  

      Bầu không khí hơi ngưng đọng lại, sau đó là những lời chế giễu còn kịch liệt hơn vừa rồi.  

      “Trả năm mươi tỷ? Sao anh dám nói thế hả? Nhà anh in ra tiền à?”  

      “Nói khoác có đánh thuế đâu, năm mươi tỷ vẫn ít lắm, sao anh không trả một ngàn tỷ luôn đi!”  

      Thẩm Tùng Lâm cười nhạo một tiếng, lạnh lùng nhìn Hạng Tư Thành: “Năm mươi tỷ? Mày nói thì sướng mồm đấy, nhưng có thanh toán nổi không?!”  

      Hạng Tư Thành hờ hững nói: “Tôi không thanh toán nổi, nhưng có người sẽ thanh toán cho tôi!”  

      “Ha ha… Có người thanh toán cho mày? Ai cho mày? Ma à?”  

      “Chính ông già này sẽ thanh toán khoản tiền đó cho cậu ấy!”  

      Một giọng nói cứng cỏi vang lên, sau đó, một ông lão mặc trang phục thời Đường rảo bước tới.  

      Nhìn thấy khuôn mặt của ông lão ấy, nụ cười trên mặt Thẩm Tùng Lâm cứng đờ lại.  

      Một người muốn nịnh nọt Thẩm Tùng Lâm lập tức đứng ra, chỉ vào ông lão ấy rồi mắng: “Ông là cái thá gì mà đòi có năm mươi tỷ? Nhà ông mở quán bán quan tài hay là chuyên in ấn tiền âm phủ?”  

      Bốp!  

     
chapter content



      

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv