Hạng Thiếu Quân run rẩy nhìn anh, ấp úng nói: "Tư... Tư Thành, là em thật sao?"
Hạng Tư Thành gật đầu: "Là em, anh à, Tư Thành về rồi!"
Hạng Thiếu Quân run rẩy cả người, quay đầu định bỏ đi: "Không, cậu nhận nhầm người rồi, tôi không phải anh cậu, không phải anh cậu!"
Vân Tịnh Nhã đột nhiên xuất hiện đằng sau Hạng Tư Thành, cô không hề chê bai cái mùi tản ra từ trên người Hạng Thiếu Quân, ân cần nói: "Anh cả, anh sao thế, ngay cả em trai mình cũng không nhận ra à?"
Nhìn cô gái xinh đẹp như tiên nữ trước mặt, nghe cô gọi mình là anh cả, Hạng Thiếu Quân run lên, lắp bắp nói: "Cô... Cô là?"
Khuôn mặt của Vân Tịnh Nhã đỏ lên, nhìn Hạng Tư Thành một cái rồi nhẹ giọng nói: "Em là Vân Tịnh Nhã, là vợ của Hạng Tư Thành!"
"Yên Nhi, tới đây chào bác cả đi con!"
Vân Yên Nhi ngoan ngoãn bước tới, ngẩng đầu ngọt ngào gọi: "Bác cả!"
Hạng Thiếu Quân như bị sét đánh, nhìn Vân Yên Nhi đáng yêu như thế, anh ta không khỏi run rẩy.
"Bác cả, cháu muốn ôm cơ!"
Vân Yên Nhi không hề chê bai gì cả, cô bé vươn cánh tay nhỏ nhắn của mình ra, nhìn Hạng Thiếu Quân với vẻ mong chờ.
Hạng Dĩnh là con gái của Hạng Vấn Hải - chú hai trên danh nghĩa của Hạng Thiếu Quân.
Nói đến đoạn kích động, anh ta nắm chặt tay của Hạng Tư Thành: "Tư Thành, anh không ham hố gì cái danh cậu cả nhà họ Hạng, cũng không thèm quyền thế hay tiền tài của nhà họ Hạng, nhưng bây giờ ông nội không quan tâm tới chuyện trong gia tộc, bố mẹ lại không ở nhà, anh là trưởng tôn nhà họ Hạng, có trách nhiệm phải bảo vệ gia tộc!"
"Nếu bị người ngoài chiếm đoạt mấy thì anh sẽ là tội nhân của cả nhà họ Hạng mất!"