Tất cả mọi người nhìn thấy cảnh này, đều há hốc miệng, có thể nhét vừa một quả trứng gà!
Phong Kiến Ca là ai?
Không kể đến thân phận là tổng giám đốc công ty điện ảnh và truyền hình của anh ta, chỉ cần dựa vào danh xưng thần âm nhạc, có hơn trăm triệu người hâm mộ trên toàn thế giới, trên đời này, ai có thể khiến anh ta quỳ gối?
Nhưng có một người có thể!
Đó chính là Hạng Tư Thành!
Năm đó, Phong Kiến Ca cũng chỉ là một ca sĩ không được đánh giá cao, nhưng tính khí kiêu ngạo, có lúc đến cơm còn không có mà ăn!
Để sống, anh ta không thể không đi ăn xin, nhưng bị khinh bỉ, ngày đó, anh ta đã bị đói hai ngày, trong lòng bỗng cảm thấy thê lương, cảm thán bản thân có tài nhưng không gặp thời, phải chịu bao khổ cực, đứng bên bờ sông hát một bài, sau đó chuẩn bị nhảy xuống sông tự sát, vừa hay được quân đội phía bắc đang diễn tập gần đó nghe được tiếng hát của anh ta cứu vớt, Hạng Tư Thành rất thích khí phách hào hùng trong giọng hát đau thương của anh ta, đưa anh ta đến quân đội phía bắc, nhờ anh ta viết nhạc chiến đấu!
Trong một tháng, tiếng hát của Phong Kiến Ca đã nhận được sự tán thưởng của tất cả mọi người trong quân đội phía bắc, nghe thấy vô số binh lính tinh nhuệ vùng biên giới phía bắc hào hùng hát bài hát của mình viết, Phong Kiến Ca cũng được cảm hoá, lấy lại sự tự tin, sau khi rời quân đội phía bắc, dần dần tích luỹ, cuối cùng đạt được thành tựu xuất sắc, trở thành thần âm nhạc!
“Nói cách khác, nếu không có Hạng Tư Thành, sẽ không có Phong Kiến Ca ngày hôm nay!”
Suy nghĩ dần dần quay trở lại, Hạng Tư Thành đỡ Phong Kiến Ca đứng dậy, nhìn thấy đôi mắt hơi sưng của anh ta, vỗ vai anh ta, cười nói: “Thôi được rồi! Đàn ông con trai, đổ máu không đổ lệ!”
“Lúc ở quân đội phía bắc, không nhìn ra cậu là người thích khóc như thế!”
Phong Kiến Ca bật cười, sau đó bùi ngùi nói: “Hiện tại tôi đã thực hiện được ước mơ ban đầu của mình, nhưng ngày tháng ở trong quân đội phía bắc, mới là những ngày Phong Kiến Ca tôi sống thoải mái nhất!”
“Thiếu soái! Cảm ơn anh! Anh không chỉ cứu tôi một mạng, còn cứu sống trái tim đã chết của tôi!”
“Tôi không biết lấy gì để báo đáp anh!”
“Ha ha…muốn báo đáp à, vậy lát nữa cho vợ tôi thêm vài cảnh quay đẹp nhé!”
Phong Kiến Ca bỗng chốc sửng sốt, không rõ chuyện gì, Từ Hiểu Thông ở bên vội vàng bước tới, kể lại đầu đuôi sự việc, sau khi nghe xong, Phong Kiến Ca vỗ ngực nói: “Thiếu soái, anh yên tâm!”
“Nếu chị dâu muốn gia nhập giới giải trí, Phong Kiến Ca tôi sẽ dùng hết khả năng, đảm bảo trong một năm chị dâu sẽ nổi tiếng khắp cả nước!”
“Tuy nhiên, trước hết ở đây, mời thiếu soái đợi tôi một chút, tôi phải xử lý chút chuyện trước!”
Nói xong, sắc mặt lạnh xuống, quay đầu, nhìn khuôn mặt sưng như đầu heo của An Dĩnh, lạnh lùng nói: “Ngày mai mở cuộc họp báo, rút khỏi giới giải trí, đây là trừng phạt cho việc cô xúc phạm thiếu soái!”
Nhìn Dương Mật Mật khóc lóc sướt mướt, Phong Kiến Ca không chút cảm thông, đạp cô ta ra xa, lạnh lùng nói: “Cô không nên cầu xin tôi!”
“Người cô đắc tội là ai, trong lòng lẽ nào không biết sao?!”
Dương Mật Mật sửng sốt, sau đó không quan tâm thể diện, xoay người chạy đến trước mặt Vân Tịnh Nhã, cầu xin: “Cô Vân, cầu xin cô tha lỗi cho tôi!"
“Là tôi lòng dạ hẹp hòi, không coi ai ra gì, so với cô, tôi mới là một đứa quê mùa xấu xa, cầu xin cô giúp tôi, xin thần âm nhạc tha cho tôi lần này!”