Tiếng sóng biển rì rào, một vầng mặt trời treo treo cao giữa trời không, thoảng qua những cơn gió mát rượu, tiếng chim hải âu vang vọng trời xa cùng với thỉnh thoảng đi qua những con hải vương to lớn. Tất cả tạo lên một biển cả tràn đầy phong phú.
Lúc này, trên tàu Oro Jackson, La Thiên tĩnh nặng cảm thụ lấy những cơn gió. Chỉ thấy lúc này những cơn gió nhẹ nhàng di chuyển xung quanh La Thiên, nhẹ nhàng bao bọc, che chở lấy hắn. Từng cơn gió thoảng qua, lại có cơn gió khác thay thế.
Đối với năng lực này của La Thiên thì các thuyền viên trên băng hải tặc Roger đều thấy qua, cũng hâm mộ không tới.
- Rayleigh tiếp kiếm.
La Thiên bỗng nhiên hét lên một tiếng, nhìn đến Rayleigh vừa xuất hiện ở trên boong tàu vạch đến một đạo trảm kích. Chỉ thấy những cơn gió đang xoay quanh La Thiên lúc này cũng nhanh chóng bám vào thân kiếm, cùng với trảm kích cùng một chỗ phóng đi, tốc độ cực nhanh.
- La Thiên, ngươi coi chừng hỏng tàu. Đến lúc đó thuyền trưởng sẽ không tha cho ngươi. Tư thế rất chuẩn rồi, nhưng ngược lại uy lực còn rất thiếu đây.
Rayleigh cũng không ngạc nhiên, trong những ngày tháng gần đây, La Thiên thường hướng về Rayleigh thỉnh giáo kiếm đạo. Nhìn đến một đạo trảm kích đến gần, Rayleigh cầm lấy trong tay thanh kiếm, nhẹ nhàng vung ra một trảm.
Động tác rút kiếm của Rayleigh rất chuẩn chỉ lại tự do khoáng đạt, nhìn thoáng qua tựa như một người bình thường tuỳ ý rút kiếm mà thôi, nhưng thực chất đó là đẳng cấp rất cao của kiếm sĩ. Để nhìn đẳng cấp của kiếm sĩ, người ta thường nhìn vào tư thế cùng động tác rút kiếm.
Đẳng cấp càng cao, tốc độ rút kiếm càng nhanh, hoàn toàn có thể đạt đến nhất kiếm phong hầu. Mỗi lần kiếm ra khỏi vỏ là có địch nhân ngã xuống. Lúc này chỉ thấy đạo trảm kích đến gần muốn chém vào Rayleigh thì bị một trảm của Rayleigh chém đột ngột chuyển hướng bay lên trời.
- Còn tiếp.
La Thiên thấy đạo trảm kích của mình nhẹ nhàng bị đánh bật cũng không nao núng, đạo trảm kích đó mà đánh trúng Rayleigh mới quái lạ đây.
- Keng…
Rayleigh nâng kiếm chặn lấy một đạo kiếm sát đầu:
- Tiểu quỷ, ngược lại là ra đòn rất hung ác. Xem ra phải đưa ngươi xử lý mới được.
Rayleigh vừa đỡ xong, liền hướng về La Thiên đâm liên tục tám nhát vào các bộ vị khác nhau. Từng chiêu đều rất nhanh và chính xác, nếu La Thiên không đỡ được hoàn toàn có thể bị thương.
- Keng…keng…keng…
La Thiên cũng không yếu thế, tinh chuẩn đỡ hết các đường kiếm. Thời gian mấy tháng vừa qua, có được mô bản kiếm đạo của Yasuo cùng với sự chỉ dạy của Rayleigh, La Thiên tiến bộ là rất nhanh.
- Xoẹt
La Thiên vội vàng cúi đầu xuống, chỉ thấy thanh kiếm từ chỗ La Thiên vừa cúi đầu xẹt qua. Rayleigh đắc thế không buông tha người, liên tục hướng La Thiên khởi xướng tấn công.
- La Thiên tiểu quỷ, chẳng nhẽ bản lãnh của ngươi chỉ có vậy thôi sao. Sao không hoàn thủ?
Rayleigh vừa tấn công La Thiên vừa nói trêu chọc. Mặc dù nói vậy nhưng động tác vẫn không nhàn rỗi, từng đường kiếm liên tục hướng về La Thiên tấn công.
Hơn mười năm phút qua đi, bởi vì cường độ cao đánh chém, gương mặt La Thiên xuất hiện nấm tấm mồ hôi, trong cơ thể từng ngọn lửa hoàng kim đang nhẹ nhàng thiêu đốt, giảm thiểu bớt đi sự mệt mỏi. Quãng thời gian vừa rồi, La Thiên hoàn toàn là bị động đón đỡ, chỉ thỉnh thoảng mới phản công lại được bằng một hai đường nhưng cũng hoàn toàn không ăn thua.
Nhìn đến Rayleigh bộ dạng nhàn nhã, tựa như đang dạo chơi vậy La Thiên trong lòng thầm mắng một tiếng quái vật. Đây là Rayleigh còn áp chế thể lực tương đương để đấu với hắn, nhưng La Thiên hoàn toàn không có lực hoàn thủ, có thể thấy Rayleigh kiếm đạo cao siêu.
Mặc dù có hai mô bản đều có khả năng dùng kiếm đó là Kayle cùng đặc biệt là Yasuo, tốc độ phát triển kiếm thuật của La Thiên đối với người bình thường mà nói hoàn toàn là quái vật để hình dung. Mới tầm nửa năm từ một người bình thường trở thành một danh kiếm hào.
- Bịch…
Tầm bốn mươi phút qua đi, La Thiên bị Rayleigh một cước đạp bay vào boong tàu nằm thở hổn hển lấy. Một bên khác, Sett cùng Gaban đang liên tục vật lộn. Quyền quyền tới thịt, những âm thanh trầm đục liên tục vang lên. Bởi cả hai đều là cao thủ thể thuật lên thể lực đều là rất kinh người.
- Hahaha, khá lắm La Thiên. Hiện tại có thể giao thủ với ta bốn mươi phút rồi.
Rayleigh đứng trước mặt La Thiên kiếm gác trên cổ rồi nhẹ nhàng thu kiếm về vỏ thoải mái cười lớn. Vừa rồi cùng La Thiên giao đấu, Rayleigh hoàn toàn là dùng kiếm đạo giải quyết, mặc dù có nhiều tuyệt chiêu chưa sử dụng nhưng cũng phần lớn vận dụng các kỹ năng, kỹ xảo cơ sở chiến đấu. La Thiên có thể đánh với hắn bốn mươi phút cũng rất khá rồi.
Bởi vì đấu kiếm không hề giống như thể thuật giao đấu. Trong chiến đấu, chỉ cần một lần mất tập trung hoặc sai lầm thì thân thể sẽ chính là bị chịu đến vết thương, thậm trí là còn trọng thương. Còn thể thuật ở tình huống không chênh quá nhiều thì khi chịu thân thể có thể xuất hiện đau nhức thôi.
- Rayleigh, ngươi vẫn là mạnh như vậy. Không biết khi nào ta mới đạt đến trình độ như ngươi.
La Thiên cũng ngồi dậy hướng Rayleigh nói, chiến đấu vừa rồi cũng tiêu hao khoảng một phần ba thể lực của hắn mà thôi. Chủ yếu là hắn học tập cùng tích luỹ được khá nhiều kinh nghiệm chiến đấu.
- La Thiên, trình độ tiến bộ của ngươi là quá nhanh. Chẳng qua là thời gian luyện tập hơi ít, chứ tương lai ngươi hoàn toàn có thể siêu việt ta. Thiên phú kiếm đạo của ngươi quả thật quá đáng sợ.
Rayleigh cũng không phải thổi phồng La Thiên, bởi có thể nói hắn vừa là thầy, vừa là bạn của La Thiên. Thời gian vừa rồi cũng không tính là dài, nhưng tốc độ phát triển của La Thiên quả thực là chưa từng thấy.
- Đúng rồi, La Thiên tối nay ngươi phải đi đúng không?
Rayleigh đẩy đẩy kính mắt nhìn La Thiên nói.
- Đúng vậy, tối nay ta phải đi rồi.
La Thiên giọng nói cũng có chút không nỡ. Hắn hoàn toàn đã quen thuộc với cuộc sống sinh hoạt này. Bây giờ phải đi ngược lại là có chút không muốn.
- Được rồi ngươi nghỉ ngơi chút đi rồi chuẩn bị, ta vào trong bảo Roger tối nay mở tiệc.
Rayleigh nói rồi liền hướng về phòng thuyền trưởng đi tới. La Thiên cũng là đứng lên trở lại phòng. Nhất thời trên boong tàu chỉ còn Sett và Gaban đang đánh nhau, phía sau Shanks cùng Sarah cũng đang đối chiến lấy. Từ lúc có Sarah lên tàu, Shanks có thêm đối thủ luyện tập. Còn Buggy thì hoàn toàn là không có hứng thú.
*********************************************
Buổi tối, trên tàu Oro Jackson, toàn bộ băng hải tặc Roger khí thế ngất trời đang tiệc tùng lấy. Những người ở đây ai cũng uống được rất nhiều rượu. Cho nên hiện tại rất khí thế hướng về đối phương rót rượu. Mặc dù bình thường đánh không lại ngươi, nhưng trên bàn rượu không cho ngươi uống ngất không thể.
- Nào chúc cho La Thiên lên đường bình an sớm ngày trở về.
Roger cầm lấy bát lớn hung hăng nói to. Quy củ vẫn như cũ, chia ra hai vòng, phía bên trong là những cán bộ trong băng hải tặc, phía bên ngoài là những thuỷ thủ bình thường.
- Chúc La Thiên bình an, sớm trở về.
Một tiếng đồng thanh khí thế rung trời vang lên, sau đó là những âm thanh ừng ực uống rượu xuống.
- La Thiên, ngươi phải mau sớm trở về biết chưa? Ta thật sự rất nhớ ngươi đấy.
Sarah ngồi bên cạnh La Thiên vành mắt hồng hồng nói. Từ lúc nghe được La Thiên sắp đi, Sarah liền dính La Thiên hơn. Tựa như bé gái sắp xa ba mẹ vậy, bởi trên tàu Sarah cùng La Thiên là thân nhất, cô một mực coi La Thiên là người thân, là người anh trai.
- Yên tâm đi Sarah, ta sẽ rất sớm trở lại. Ngươi cũng không được lười biếng biết chưa. Cẩn thận không lại bị Shanks đánh rồi khóc lóc đến ta.
Sarah nghe vậy gương mặt thoáng cái đỏ hơn, bởi La Thiên nói đúng là sự thực. Mấy lần đầu cùng Shanks giao đấu, đánh không lại mà bởi vì bản mặt đáng ghét của tên kia khiến cho Sarah liền khóc lóc hướng La Thiên báo cáo. Hy vọng La Thiên ra tay báo thù cho nàng.
Nhưng lúc ý La Thiên ngược lại là cười lớn, nói cái gì thất bại ở đâu liền gỡ lại ở đó, gấp đôi trả lại. Rồi thỉnh thoảng mang chuyện này ra trêu chọc Sarah, điều này hoàn toàn trở thành hắc lịch sử của cô.
- Hừ xú La Thiên không cho nói chuyện này. Hiện tại ta cũng liền không sợ Shanks rồi. Rất nhanh có thể đem hắn đánh xuống đất. Ngươi cứ chờ xem.
Sarah không phục hướng La Thiên nói, sau đó hung hăng cắn cắn một miếng thịt cừu nướng hung tợn nhai lấy. Mọi người xung quanh thấy vậy liền cười ha hả.
Sau đó lần lượt từng người hướng La Thiên chúc rượu, dường như muốn đem hắn cho uống ngất. Sett cũng gia nhập trong nhóm đó, hai người vốn cùng nhau tới thế giới này, cùng nhau gia nhập băng hải tặc Roger, cùng nhau sinh hoạt… hơn nữa bởi vì có hệ thống cho nên Sett đối với La Thiên tình cảm rất là đặc biệt, vừa như huynh đệ mà lại nhiều lúc rất ỷ lại vào La Thiên.
Thời gian qua đi, tất cả mọi người đều dần không thắng được tửu lực mà gục xuống, La Thiên cũng không ngoại lệ. Từ trên xuống dưới toàn bộ băng hải tặc Roger đều nằm ngủ ở trên boong tàu.
Ban đêm mười hai giờ, từ trên người La Thiên, một đạo ánh sáng vàng xuất hiện đem La Thiên bao lấy rồi rất nhanh cả hai đều biến mất. Lúc này lần lượt từ Roger, Rayleigh, Gaban, Sett… đến các thuỷ thủ trên tàu đều tỉnh lại.
Mọi người đều không phải uống quá nhiều mà nằm lại trên boong tàu. Chủ yếu cũng là vì muốn chứng kiến La Thiên rời đi thôi.
- Tạm biệt và chúc may mắn La Thiên.
Đây hầu như là tiếng lòng của tất cả mọi người lúc này.
- Tất cả còn không mau về phòng.
Roger đứng lên liền hướng về các thành viên trên thuyền nói. Sau đó, từng người, từng người một dần lục đục trở về phòng ngủ. Lúc này chỉ còn lại ánh trăng dịu nhẹ chiếu xuống vùng biển xung quanh một mảnh lấp lánh ánh bạc, nhưng cũng không còn ai quan sát nữa rồi.