“Em nghĩ Grindewald để lại cái gì?”
“Thứ gì đó chắc sẽ liên quan đến tình hình hiện tại.” Harry đọc thần chú, lấy từ trong không khí ra một cái Khóa Cảng đen kịt. “May là em không nhờ nhầm chú ngữ, đây là cái Khóa Cảng mà năm đó ông ấy đưa cho em. Nắm chặt em, Draco.” Draco ôm lấy hông Harry, lóe một cái, hai người đã đến một nơi tối tăm, xa lạ.
“Lumos.” Harry vung đũa phép. Nơi này không rộng lắm, mà chiều cao lại tương đương với dinh thự Malfoy, xung quanh đều là kệ sách, không có cái cửa sổ nào, càng không có tia sáng lọt qua.
Draco thắp sáng mấy ngọn đèn trên vách tường thì mới nhìn rõ được xung quanh. Harry bắt đầu đi xem mấy kệ sách, phát hiện tất cả đều là về phép thuật hắc ám. Cậu nghĩ rằng ở đây có thể chứa toàn bộ sách về phép thuật hắc ám trên toàn thế giới. Qua đó, cậu chắc mẩm đây là thư phòng của Grindewald, một tàng thư bí mật không ai biết đến.
“Harry, em xem này.”
Harry nhìn theo hướng Draco chỉ, thấy trên bàn sách có một khung ảnh. Bên trong là Grindewald lúc trẻ cùng một thanh niên tuổi tương đương, mái tóc nâu đỏ và cặp mặt xanh lam. Nhìn thật quen mắt, nghĩ một chút, cậu sửng sốt, “Đây là giáo sư Dumbledore lúc trẻ mà. Tại sao thầy ấy lại xuất hiện trong ảnh chụp?”
“Harry, em quên rằng hồi còn trẻ họ từng yêu nhau sao?”
“…Thật à? Em cứ tưởng đó là giả thôi chứ.” Harry nhìn khung ảnh. Nụ cười của giáo sư Dumbledore khi đó thật rạng rỡ, không khí giữa hai người hài hòa lại ngọt ngào như vậy. “Thời gian thật đáng sợ.”
Draco mỉm cười nhìn cậu. “Harry, anh thấy chúng ta cũng nên chụp mấy tấm để khi về già nhìn lại, còn có thể đưa cho con cháu mình xem.”
“Đừng nói nhảm nữa, mau đi tìm thứ kia đi.” Harry bất đắc dĩ lôi kéo Draco đi tìm món đồ mà Grindewald nói đến. Cậu nghĩ biết đâu thứ ông ấy để lại là bút kí hay ghi chép gì đó, nên tìm tìm trên kệ sách. Đột nhiên cậu cảm thấy thật hối hận khi không mang rương phép thuật đến, nếu không thì có thể mang hết chỗ sách này về nghiên cứu rồi.
Hai người tìm trong phòng thật lâu cũng không phát hiện gì. Harry đã có chút mệt, nhìn đồng hồ, ai ngờ đã ba bốn tiếng trôi qua. “Draco, lần sau chúng ta lại tới đi. Em cũng không thể ở trong văn phòng anh lâu được, không thì ngày mai Nhật Báo Tiên Tri lại giật tít nữa.”
“Được rồi, lần sau chúng ta sẽ mang hết đống sách này về.” Harry và Draco khởi động Khóa Cảng lần nữa, về tới Bộ Phép Thuật, nơi Hughes đã đứng lo lắng thật lâu. Bộ Trưởng vừa vắng mặt khoảng ba tiếng rưỡi thì cậu ta đã phải ngăn cản ba đợt ‘sóng’ kí giả, còn có rất nhiều nhân viên cấp cao muốn gặp Bộ Trưởng.
“Harry, em về trước đi, tối nay anh còn phải tăng ca.” Draco cau mày chán nản nhìn đống hồ sơ nay đã đầy ắp bàn. Nếu như là bình thường thì bây giờ hắn đã lôi kéo Harry đi hưởng tuần trăng mật rồi chứ không phải ở đây bị đống giấy tờ chôn vùi.
“Được rồi.” Harry che bụng lại, bước ra ngoài. Hai người không chú ý đến vẻ mặt kinh ngạc cùng không thể tin được của thư kí Hughes. Cậu ta không nghe lầm đấy chứ? Cứu thế chủ Harry Potter nói là về dinh thự Malfoy đúng không? Có phải cậu ta đã biết chuyện không nên biết rồi không…
Harry vừa ra khỏi cửa thì lần nữa bị đống bút lông chim cùng ánh đèn chớp tắt của máy ảnh bao phủ, chật vật chạy đến phòng làm việc của Ron, thì thấy Hermione đang ở đó, “Cục Tư pháp rất rảnh sao?”
“Không, bận muốn chết, mình đang muốn đi xin nghỉ sanh để có thể về nhà đây này. Mình cũng có thể đến nhà cậu, dù sao mình cũng chưa đọc hết sách trong thư viện Potter.” Harry cười, vỗ vai Hermione ý nói lúc nào cũng hoan nghênh, rồi bước qua lò sưởi về dinh thự Malfoy. Trong nháy mắt, Hermione nhìn thấy chiếc nhẫn trên tay Harry thì rất ngạc nhiên, không nghĩ Draco nhanh như vậy đã làm hòa với bạn mình, thậm chí còn cầu hôn thành công.
Xem ra không lâu sau thế giới phép thuật sẽ có một hôn lễ chấn động nhất lịch sử, Cứu thế chủ Harry Potter cùng cựu Tử Thần Thực Tử – Bộ Trưởng Bộ Phép Thuật đương nhiệm Draco Malfoy kết hôn. Hơn nữa còn có một đứa con trai và đôi song sinh vừa ra đời. Nghĩ đến phản ứng của thế giới phép thuật khi đó, Hermione nhịn không được mà phì cười.
Harry vừa đi thì Draco khôi phục lại khí chất Bộ Trưởng, “Hughes, vừa rồi có ai tới?”
“A, ngài Snape đã tới, hiện đang ở phòng nghiên cứu độc dược. Cục Thần Sáng cũng phái người đến báo cáo hình hình…”
“Gọi họ vào đây.” Draco phất phất tay, bảo Hughes làm mọi chuyện nhanh lên, đêm nay hắn còn muốn về nhà ăn tối.
Giờ ăn tối, Narcissa gọi gia tinh chuẩn bị bữa ăn phong phú để mang đến cho Draco. Harry suy nghĩ một chút rồi ngăn nàng lại, “Để con đem đi cho, rồi con ở đó ăn cùng anh ấy luôn.”
Đương nhiên là Narcissa rất vui khi cặp chồng chồng này hòa thuận ở chung, nàng bảo gia tinh đưa hộp thức ăn cho Harry, trước đó cậu có gọi cho Draco xác nhận ở đó không có ai để tiện qua đấy.
“Bận lắm sao?” Harry ngồi xuống sofa, lấy mấy món ăn trong hộp ra.
Draco bỏ giấy tờ trên tay xuống, ngồi xuống cạnh và ôm lấy cậu, chôn đầu vào hõm cổ Harry, mệt mỏi nói, “Ừm, nhưng mà tình hình đã ổn định hơn rồi, ngày mai là anh đã có thể về nhà dùng bữa với em.” Harry biết gần đây Draco mệt chết đi được, vươn tay ôm hắn, “Theo lý thuyết thì bây giờ chúng ta vừa kết hôn, phải đi hưởng tuần trăng mật chứ không phải ở cái chỗ chết tiệt này.”
“Anh là Bộ Trưởng đó, Draco.”
“Ờ, cái chức Bộ Trưởng chết tiệt. Năm xưa đáng lẽ em có thể ngồi vào vị trí này trước cả anh, Cứu thế chủ vĩ đại à.”
Harry dở khóc dở cười nhìn vẻ mặt oán giận của người yêu, hiếm khi an ủi hai câu. “Anh hợp với vị trí này hơn em. So ra thì thay vì làm Bộ Trưởng, em thà làm Thần Sáng hay giáo sư Phòng chống Nghệ thuật Hắc ám ở Hogwarts còn hơn.”
“Ừm, có lẽ bây giờ anh nên từ chức, về nhà quản lí công việc gia tộc. Hiện giờ anh bận cả hai đầu luôn đây này.” Draco ôm Harry một lúc đã cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều, bắt đầu dùng bữa.
Hai người ăn xong rồi nghỉ ngơi một lúc, sau đó quay lại tàng thư của Grindewald, gom hết sách về nhà. Biết đâu sẽ may mắn tìm được món đồ Grindewald để lại trong cái góc nào đó.
Harry sớm bảo gia tinh chuẩn bị xong rương phép thuật thu nhỏ để trong túi mình, cậu không chờ kịp nữa rồi. Vừa đến nơi thì Harry đã dùng phép thuật bỏ từng chồng từng chồng sách lớn vào rương, Draco thì phụ trách ở mấy kệ khác. Một phòng lớn đầy sách như vậy rất nhanh đã bị hai người gom hết, thậm chí còn đảm bảo không sót lại bất cứ tờ giấy nhỏ nào, ngay cả khung ảnh của Grindewald và Dumbledore cũng cầm đi. Harry nghĩ mình có thể đặt khung ảnh này ở mộ của giáo sư Dumbledore để làm kỉ niệm. Dọn dẹp xong hết rồi thì hai người phát hiện ra phòng này không phải là không có cửa sổ, mà có duy nhất một cái nằm trên mái nhà, bị đèn treo che kín. Draco mở cửa sổ thì thấy ánh sáng chiếu vào ngay trên bàn sách, ngồi trên ghế ngẩng đầu cái là thấy.
Harry nghĩ chắc chắn trong này phải có gì đó. Quả nhiên ánh sáng vừa chiếu tới thì trên bàn cũng xuất hiện một pháp trận. Draco tỉ mỉ nhìn một chút thì phát hiện pháp trận này là được viết bằng cổ ngữ Lenish.
Harry lấy ra một tờ giấy, ghi chép lại để về nhà nghiên cứu, “Không phải cổ ngữ Lenish đã thất truyền từ lâu rồi à?”
“Ừ, loại chữ viết này đã thất truyền từ hơn 500 năm trước, ngày nay cũng không có mấy người dịch được.”
“Grindewald lưu giữ được một bộ hoàn chỉnh bằng cổ ngữ Lenish cũng khó đấy.” Harry dùng bùa thu nhỏ cái rương lại đặt vào túi rồi cùng Draco quay về Bộ Phép Thuật. Vừa trở về thì đã thấy giáo sư Snape đang ngồi trên sofa.
“Ta rất vui khi thấy hai đứa bây hòa thuận như thế, vậy Scorpio sẽ không cần đắn đo sau khi hai đứa li hôn thì theo cha hay theo ba rồi.” Sắc mặt Snape có phần uể oải nhìn hai người, ngay cả nọc độc cũng phun không được.
“Giáo sư, có kết quả gì sao?”
“Theo ta.” Snape dẫn hai người đi đến phòng nghiên cứu độc dược. Trên bàn vẫn là một đống lộn xộn chưa kịp dọn dẹp, “Ta phát hiện trong máu này có dao động ma lực kì lạ.”
Snape đưa bình ma lực cho hai người. Draco cầm chặt bình, cẩn thận cảm nhận một chút rồi buông lỏng tay, nếu không phải Snape nhanh tay lẹ mắt thì cái bình đã vỡ tan.
“Draco, con có cảm giác gì sao?”
“Ma lực cực kì quái lạ, giống như phép thuật hắc ám nhưng lại không phải, rất mạnh mẽ, rất bá đạo.”
Snape cẩn thận cất bình thủy tinh đi. “Đúng, rất nhiều người nói như vậy. Chúng ta chỉ kiểm tra ra được ma lực này nhưng lại không biết tác dụng thật sự của nó là gì. Ta cần giấy phép để làm một chút thí nghiệm.”
“Trên động vật hay con người?”
“Cả hai.”
Mặc dù Harry biết đây là cách tốt nhất để biết được tác dụng của ma lực này, nhưng vẫn không nhịn được mà nhíu mày, Draco cầm lấy tay cậu, nói với cha đỡ đầu. “Trước hết cứ bắt đầu với sinh vật huyền bí đi, ngày mai con sẽ đưa giấy phép cho người.”
“Hi vọng là vậy.” Snape phất phất tay đuổi hai người đi, ông còn phải chỉnh lí một số thứ.
Sau khi hai người ra khỏi phòng, Draco thấp giọng nói với Harry, “Cha đỡ đầu cần số liệu chính xác để chứng minh tác dụng của chúng, đây là chuyện bất khả kháng.”
“Em biết mà Draco, em cũng không phải là người dễ mềm lòng. Em chỉ muốn nói là chỗ ma lực đó có thể bị người có ý xấu lợi dụng.”