Harry vừa mở cửa phòng con trai thì đã nhìn thấy Draco đầu đầy mồ hôi nắm chặt tay Scorpio, “Draco? Draco? Anh làm vậy? Scorpio xảy ra chuyện gì sao?”
Draco mở mắt, mệt mỏi nhìn Harry, “Không có gì đâu, anh chỉ đang giúp con khai thông pháp lực thôi, như vậy mới giúp con chóng khỏe.”
“Nhưng mà…”
“Anh không sao, nghỉ ngơi một chút là tốt rồi, chúng ta đi ăn tối đi, chắc đã dọn bàn xong rồi đấy. Ăn xong anh muốn nói chuyện với em một chút.”
“…Được.” Harry gật đầu, cùng Draco ra khỏi phòng con.
Xuống đến phòng ăn thì thấy hai vợ chồng Malfoy và Snape đều đã ngồi đó, gia tinh đã dọn lên một bàn ăn vô cùng phong phú, nhưng mà chỗ thức ăn trước mặt Harry lại khác so với mọi người. Narcissa ân cần nói với cậu những chuyện nên chú ý khi mang thai, làm cho Harry rất ngượng ngùng. Nhưng mái thái độ dịu dàng của Lucius và Narcissa làm cho Harry thoải mái hẳn lên. Không ngờ bọn họ lại có thể chấp nhận việc hai đứa con trong bụng cậu thật sự là Muggle. Nên biết gia tộc Malfoy trước nay luôn rất khinh bỉ máu bùn và máu lai.
Sau khi ăn tối xong, ba người kia rất tự giác rời đi, để lại không gian cho hai người. Cả hai ngồi trong phòng khách hồi lâu, đều không nói gì, cuối cùng vẫn là Draco lên tiếng.
“Harry, xin lỗi.”
“…”
“Không phải là anh không muốn hai con, chỉ là anh rất sợ.”
“Đúng rồi, anh sợ đến mức muốn bỏ tụi nó.”
“Harry, anh không có, anh chỉ là sợ em sẽ rời bỏ anh…”
“Vì sao?” Draco nhẹ nhàng vuốt ve bụng của Harry, cậu theo bản năng né tránh một chút, lại ép mình bình tĩnh ngồi lại.
“Harry, em phải biết là chuyện mang thai song sinh là cực kì hiếm trong thế giới phép thuật. Nếu không phải là pháp lực rất mạnh thì chính là nhờ Merlin ban phúc cho một gia đình lớn, giống như nhà Weasley có cặp George và Fred. Nhưng nếu phù thủy sinh ra một cặp song sinh Muggle, thì đó là điềm xấu.” Draco cầm lấy cuốn sách trong tay Harry, “Nếu như cả hai đứa bé đều không có bất cứ phản ứng pháp lực nào, như vậy chỉ có một khả năng duy nhất, khi sinh ra bọn chúng sẽ hấp thu một lượng lớn pháp lực từ người mẹ.”
“Nói cách khác, khi hai con ra đời thì chúng sẽ hút cạn pháp lực trong người tôi, cho đến khi tôi chết.” Harry được Draco ôm chặt vào lòng, cậu cảm nhận được sự sợ hãi cùng bất an của hắn. Đột nhiên cậu không biết nói gì, chẳng trách gần đây ánh mắt giáo sư nhìn cậu luôn không ổn lắm.
“Harry, anh chỉ muốn em ở bên cạnh anh cả đời.”
Trong lòng Harry xúc động gào thét, Draco cái tên khốn nạn này, Malfoy chết tiệt, anh dĩ nhiên không muốn bỏ hai con, cũng không muốn ai làm linh hồn bạn đời của mình. Harry đột nhiên cảm thấy mũi mình ê ẩm.
“Draco, anh là tên khốn nạn, biết không?”
“Ừ, anh biết.”
“Malfoy chết tiệt, tôi ghét anh, anh vẫn đáng ghét như hồi còn ở Hogwarts.”
“Ừ, anh đáng ghét.”
“Tại sao lại không nói cho tôi biết?”
“Em thậm chí còn không cho anh vào dinh thự Potter, còn không cho anh thấy em. Harry, em thật gầy quá, anh rất đau lòng.” Draco nhìn cậu được mình ôm mà mắt hồng hồng thì đau lòng muốn chết, cúi đầu hôn lên trán người thương một cái, hôn lên cặp mắt lục bảo mà hắn yêu thích nhất kia, hôn lên hai má đỏ ửng của cậu, cuối cùng nhẹ nhàng đặt một nụ hôn lên cánh môi mềm mại.
“Em sẽ không từ bỏ con mình, chúng ta sẽ tìm ra cách, không phải sao Draco.” Harry cầm tay hắn đặt lên trên bụng mình, “Anh xem, bọn chúng đã lớn như thế này rồi, là con chúng ta đấy, Draco.”
“…Harry, anh chỉ muốn em bình an ở bên anh cả đời.”
“Draco, anh biết không, ba tháng đầu mang thai Scorpio, em còn không biết đến sự tồn tại của con, mỗi ngày còn cùng các Thần Sáng đi khắp nơi bắt Tử Thần Thực Tử và phù thủy hắc ám, bị thương rất nhiều, Scorpio không hề được bảo vệ. Khi biết đến sự hiện hữu của con rồi, thì ý nghĩ đầu tiên của em lại là phải bỏ đứa trẻ không nên tồn tại này.” Draco vừa nghe vừa nhíu mày, lại bị Harry cắt lời.
“Khi đó em hoảng lắm thậm chí còn có chút ác tâm, phải biết là lúc đó em còn rất ghét anh. Đừng quấy, ai mà muốn say rượu loạn tính rồi bị anh làm chứ, còn mang thai nữa, em chưa giết anh là may lắm rồi.”
“Harry, đêm đó em rất chủ động.”
“Câm miệng!” Harry xấu hổ đánh hắn một cái, “Nhưng khi nghe giáo sư nói rằng đây là con của Draco Malfoy, em đột nhiên không muốn bỏ nó nữa mà là muốn giấu nó đi. Lúc Scorpio máy thai lần đầu, lúc đó em mới cảm nhận chính xác được nó là con của một mình mình, không liên quan gì đến anh cả. Em muốn một mình nuôi lớn con, để khi con lớn rồi thì nói cho nó biết, ha ha, nó có một người mẹ, tên Draco Malfoy.”
“Em mới là mẹ. Sau đó em liền mang theo Scorpio chạy sang Đức, đi một lần là sáu năm.”
“Đương nhiên, chẳng lẽ còn muốn em ngốc ở Anh để cho pháp trận gia tộc anh phát hiện được, sau đó bắt trả lại Scorpio à?” Harry liếc mắt, “Nhưng em đâu ngờ huyết mạch của anh quan trọng với Scorpio như vậy. Nếu không phải nhờ dược của giáo sư thì em và Scorpio có lẽ đã không kiên trì được lâu như thế. Cho đến tận khi anh phát hiện ra.”
Draco nghe đến đó thì không tự chủ được mà đen mặt. Đây là vết nhơ lớn nhất đời hắn. Hắn thế mà dung túng Harry giấu Scorpio ở bên ngoài đến tận sáu năm! Không phát hiện chút nào! Mỗi tháng còn yên tâm giao máu và ma lực của mình cho cha đỡ đầu!
“Scorpio là con của chúng ta, Harry.” Draco lần nữa ôm chặt Harry, nhắc nhở.
“Vâng vâng, tóc vàng mắt xanh xám, toàn bộ thế giới pháp thuật chỉ có một mình gia tộc Malfoy anh mới như vậy. Anh muốn siết chết em sao, buông ra.” Draco ra vẻ tức giận thả lỏng tay, vẫn ôm lấy cậu, “Lần đầu tiên nhìn thấy Scorpio, em rất đau lòng, nó thế mà không giống em chút nào hết.” Harry nhìn vẻ mặt kiêu ngạo của Draco, oán giận nghĩ nếu không phải là do vẻ ngoài của con hoàn toàn không giống cậu mà giống hắn thì làm sao hắn biết được đó là con mình chứ. “Em nhìn Scorpio lớn lên từng chút. Nó thông minh hiểu chuyện như vậy, hơn nữa pháp lực lại mạnh, nó đúng là niềm kiêu ngạo của em. Vốn em định cả đời sẽ không quay lại Anh, nên khi anh tìm được em rất hoảng. Bởi vì khi đó dược của giáo sư đã hết, anh còn không chịu cung cấp máu và pháp lực dẫn đến pháp lực em khô kiệt. Sau đó anh lại bắt em về Anh.”
“Harry, anh yêu em.” Draco nghiêm túc nhìn cậu, đột ngột nói làm ai kia đỏ mặt không dám nhìn hắn thì vui vẻ.
“…Ừm, em cũng vậy.” Draco ngạc nhiên nhìn cậu, ánh mắt nóng rực làm Harry không biết nên trốn đi đâu.
“Harry, anh yêu em.”
“…”
“Harry, anh yêu em.”
“Câm miệng, Draco chết tiệt! A! Anh làm gì vậy?!” Harry bị hắn đè lên sofa, xấu hổ quay đầu sang chỗ khác. Draco ôm cậu mà cười ngốc.
“Harry Potter, em có đồng ý lấy anh không?”
“…”
“Harry Potter, em có đồng ý lấy Draco Malfoy không?”
“…Xuống khỏi người em.”
“Harry Potter, em có đồng ý lấy Draco Malfoy, cả đời không rời xa, cho đến giây phút cuối cùng của cuộc đời?”
“…” Harry bị Draco hỏi đến xấu hổ vô cùng, hận không thể rúc vào khe hở trên sofa. Tay trái lại bị Draco cầm lấy.
“Harry Potter, em có đồng ý lấy Draco Malfoy với trên danh nghĩa linh hồn bạn đời, cả đời không rời xa, cho đến tận ngàn kiếp sau vẫn luôn ở bên nhau?”
“Draco, em…” Hắn kéo Harry ngồi dậy, hôn cậu, không cho cậu nói. Hắn quỳ một chân trên đất, một lần nữa trịnh trọng cầu hôn Harry.
“Harry Potter, em có đồng ý vĩnh viễn làm linh hồn bạn đời của Draco Malfoy, mặc kệ giàu sang hay nghèo khó, khỏe mạnh hay bệnh tật, cho đến thời khắc cuối cùng của cuộc đời vẫn ở bên nhau?”
Draco nói xong, không đợi Harry đáp lời liền nắm lấy tay cậu định đeo nhẫn. Harry rụt tay lại thì bị hắn nắm được, cuối cùng chiếc nhẫn vàng mang theo sợi tóc của Draco được đeo vào ngón áp út của cậu.
“Ngón áp út nghĩa là đã kết hôn, Draco.”
“Đúng vậy, bởi vì anh thấy chúng ta đã bỏ qua việc đính hôn, có thể trực tiếp nhảy đến giai đoạn hôn nhân chính thức rồi.” Draco lại đưa cho Harry một chiếc nhẫn, ý bảo đeo vào cho hắn.
Harry bị tính trẻ con hiếm có của hắn chọc cười, kéo tay hắn đeo lên ngón áp út chiếc nhẫn y hệt của mình. Đôi nhẫn phát ra ánh sáng chói mắt, bên trên hiện lên dòng chữ.
DM&HP, 2007, 04, 13
Draco vui mừng mà đè Harry ra sofa mà hôn, nếu không phải bây giờ thân thể Harry quá yếu thì hắn đã động phòng luôn rồi. Hai người khó khăn mà bình phục hơi thở, cùng nhau quay về phòng con trai.
“Huyết thống của gia tộc Malfoy là rồng. Mà rồng thì từ trước đến nay vô cùng bá đạo, huống chi huyết thống của Scorpio lại cực kì thuần khiết. Nếu như không có gì bất ngờ xảy ra thì trước khi vào Hogwarts thì con có thể thức tỉnh huyết thống, là Malfoy thức tỉnh trẻ tuổi nhất. Bạo động pháp lực có lẽ sẽ không ổn định khi không có song thân tiến hành khai thông pháp lực, không thì huyết thống mạnh mẽ kia rất dễ làm tổn thương hệ thống ma lực yếu ớt của con.”
Harry gật đầu, nắm tay Scorpio, ý bảo Draco là bây giờ được rồi.
Hai người nhẹ nhàng đưa ma lực vào thân thể Scorpio, an ủi huyết thống đang sôi trào trong ấy. Ma lực của hai người hợp lại cùng nhau, cọ qua hệ thống ma lực của Scorpio. Harry phát hiện, lần khai thông pháp lực này còn thuận lợi hơn lần trước rất nhiều.
Chẳng lẽ đây là lợi ích của việc kết hôn sao? Ngay cả ma lực cũng dễ dung hợp với nhau hơn.Tác giả có lời muốn nói:
Nói sao đây, màn cầu hôn này ta đã phải chỉnh sửa rất nhiều lần đó. Sửa thế nào cũng không vừa ý. Ban đầu là hai người đánh nhau, sau đó Draco cưỡng chế đeo nhẫn cho Harry, tuyên thệ luôn làm Harry không kịp phản kháng.
Sau lại cảm thấy như vậy không đúng lắm, lại đổi thành khi hai người đang đàm phán thì Draco cầu hôn, Harry chưa đồng ý thì Draco đã cho là Harry chịu rồi, cưỡng chế đeo nhẫn rồi tuyên thệ.
Bản thứ ba chính là cái này…_(:3” L)_ Nói sao đây, cảm giác như Harry có chút OOC, nhưng ta nghĩ đây là bản tốt nhất rồi, thể hiện rất rõ tình yêu của Draco đối với Harry, còn có tình cảm Harry giấu trong lòng nhưng do khuyết thiếu cảm giác an toàn nên không nói ra.