“Harry, Harry, em nghe anh nói đã.”
“Mời ngài Malfoy rời khỏi nhà của tôi, ở đây không chào đón ngài.” Đây là lần đầu tiên Draco hoảng hốt như vậy. Sống cùng hơn năm tháng, Draco đã sớm hiểu rõ tính tình của Harry. Khi tức giận thì Harry thường gọi hắn từ Draco thành Malfoy chết tiệt hay Draco khốn kiếp. Thế nhưng bây giờ cậu ấy lại bất hòa gọi ngài Malfoy. Bấy nhiêu cũng đủ để chứng minh Harry không chỉ tức giận mà còn rất thất vọng. Nếu như lúc này hắn mà lui một bước thì đời này đừng mong gặp lại Harry lần nữa.
“Harry, anh không đi, em và con đều cần người chăm sóc.”
“Không cần ngài Malfoy bận tâm. Luke, hành lí của ngài Malfoy chuẩn bị xong chưa?”
“Luke, buông xuống.”
“Luke, nhanh!”
“Buông xuống!” Gia tinh đáng thương bị lời nói của hai vị chủ nhân xoay vòng vòng, làm cho cuống lên, tự nghĩ rằng mình không phải là một gia tinh tốt liền đập đầu vào tường liên tục.
Snape đang cùng Scorpio trên thư phòng để kiểm tra bài tập của bé, hoàn toàn không quan tập đến hai ‘con quỷ khổng lồ ngu ngốc’ đang cãi nhau ầm ĩ dưới lầu. Chúng không biết như vậy sẽ dọa đến trẻ con hay sao.
Harry thật sự là không muốn nhìn thấy tên Draco chết tiệt kia nữa. Ngay lúc vừa biết kết quả kiểm tra thì cậu đã cảm nhận được sự giãy dụa từ Draco truyền đến. Chỉ là một cảm xúc trong nháy mắt thôi cũng đủ hủy hoại hết công sức mấy tháng trời của Draco, trực tiếp tuyên án tử cho hắn.
Harry hiện tại không muốn nhìn thấy Draco, một giây cũng không muốn. Cậu biết gia tộc Malfoy từ trước đến nay đều coi trọng huyết thống, nhưng đây là con của bọn họ mà! Hắn thế mà lại giãy dụa, băn khoăn việc có giữ bọn nhỏ lại hay không. Harry cầm đũa phép chỉ vào Draco, tức giận quát: “Con là của một mình tôi thôi, còn anh thì cút ngay! Cút về dinh thự Malfoy xa hoa của anh đi, dinh thự Potter cả đời này đều không chào đón anh! Cút!” Harry không hề biết, khi cậu nói những lời này thì đã rơi lệ đầy mặt.
Harry là chủ nhân đầu tiên của dinh thự Potter, Draco là thứ hai, Scorpio là thứ ba. Vì thế nên khi Harry nổi giận thì Draco nháy mắt cảm nhận được sự xua đuổi của dinh thự Potter đối với mình. Cứng rắn chống lại pháp lực cường đại đánh ra từ dinh thự, Draco nôn mấy ngụm máu tươi. Pháp trận phòng ngự của dinh thự rất mạnh, ngay cả hắn cũng không kiên trì được hơn ba phút.
Harry hung tợn nhìn chằm chằm sắc mặt tái nhợt của Draco. Cậu thề nếu như Draco còn tiến đến gần mình, thì nhất định cậu sẽ cho hắn nếm thử cảm giác đau đến tận xương tận cốt. Nhưng khi Draco thực sự đứng ở trước mặt ôm lấy cậu, Harry lại chẳng làm gì cả, để mặt vòng tay của hắn kéo mình vào lòng.
“Xin lỗi em, Harry.”
“Anh đi đi, Draco. Dinh thự Potter không hoan nghênh anh.” Draco ôm chặt Harry một lần nữa, muốn xin lỗi, nhưng đột nhiên lại nghe thấy giọng nói không rõ cảm xúc của cậu, “Ta, Harry Potter, chủ nhân của dinh thự Potter, nay cấm Draco Malfoy đặt chân vào dinh thự, vĩnh viễn.”
“Harry, em không thể làm vậy được… Harry!” Cảnh vật trước mặt Draco nháy mắt bị bóp méo. Trước khi bất tỉnh, hắn nghe giọng của Harry:
“Tạm biệt, Draco.”
Tại phòng khách của dinh thự Malfoy, Lucius và Narcissa đang đọc thư của cháu trai bảo bối, nội dung hồn nhiên, phong phú làm cho hai người cười không ngừng. Rồi đột nhiên Draco máu me khắp người hiện ra trước mặt bọn họ. Narcissa sợ hãi, vội gọi Lương y gia đình tới, Snape theo sát phía sau cũng xuất hiện trong phòng khách.
“Sev, Draco làm sao vậy?”
“Nó và Harry cãi nhau, bị Harry đuổi khỏi dinh thự, lại không biết tự lượng sức mình mà đi chống lại pháp trận của dinh thự Potter.” Snape vốn không muốn xem hai tên này cãi nhau, nhưng ông đột nhiên phát hiện khí tức của Draco dần yếu đi rồi sau đó biến mất. Lúc đi xuống lầu thì chỉ nhìn thấy một mình Harry đang đứng trên hành lang trống rỗng, trên người còn dính máu, liền hiểu ngay tiền căn hậu quả mà đuổi theo.
Cho Draco uống ba bình dược lớn thì hắn mới dừng nôn máu.
“Vì sao lại cãi nhau?” Lucius gọi Snape vào thư phòng hỏi, nhưng tiếc rằng ông chỉ lắc đầu.
“Đợi Draco tỉnh lại thì anh tự hỏi đi. Tôi lo cho Harry, Draco không sao đâu, chỉ là cạn kiệt pháp lực thôi, dưỡng một thời gian là ổn rồi.” Lucius bất đắc dĩ gật đầu, lấy gương hai mặt ra định gọi cho cháu trai bảo bối, nhưng đợi mãi chẳng thấy ai đáp lại. Narcissa vội vã chạy đến thư phòng.
“Lucius, mau tới đây, Dray không nghe em khuyên, cứ nhất định muốn xông vào dinh thự Potter.” Snape vừa nghe liền vội vàng quay về dinh thự Potter, Lucius cũng vội theo vợ sang phòng con trai.
Vừa bước vào phòng thì đã nhìn thấy Draco đang thất thần ngồi dưới sàn, tuyệt vọng nhìn chằm chằm vào cái Khóa Cảng rách rưới.
“Draco, Dray, con làm sao vậy, đừng dọa mẹ con như thế.” Lucius đoạt lấy Khóa Cảng từ tay con trai, nhìn ma chú được khắc trên đó. Có thể mơ hồ nhìn thấy dấu ấn của linh hồn bạn đời trên đó, đây là chìa khóa riêng của Draco để vào dinh thự Potter. Nhưng nay nhìn món đồ này trông như có thể vỡ nát bất cứ lúc nào.
“Con và Harry làm sao vậy?”
“Cha, Harry mang thai…”
“Đây, đây là chuyện tốt mà, đúng không! Thế sao lại…” Narcissa đau lòng ôm lấy con mình. Cho dù trước đây khi bị Voldemort ban cho Dấu Hiệu Đen, trông Draco cũng không tuyệt vọng như bây giờ.
“Đứa trẻ có vấn đề gì sao?”
“Vâng, Harry mang thai một đôi song sinh. Nhưng bọn nhỏ lại không có huyết thống phép thuật, là một đôi Muggle.” Draco tuyệt vọng vò đầu. Rốt cuộc vì sao lại như vậy.
“Cái gì?” Lần này đến hai vợ chồng Malfoy choáng váng. Chuyện này là không thể nào. Gia tộc Malfoy hàng ngàn năm nay không hề xuất hiện một Squib nào chứ đừng nói đến Muggle. Huyết thống của bọn họ đã mạnh lại còn ổn định. Tuy rằng huyết thống bên gia tộc Potter không thuần túy, nhưng cũng chỉ có thế hệ của Harry mà thôi. Harry pháp lực lại mạnh, là một trong những phù thủy trắng mạnh nhất nước Anh. Huyết thống như thế làm sao xuất hiện Muggle được! Hơn nữa huyết thống của Scorpio cũng rất mạnh và thuần túy mà.
“Là thời điểm con thức tỉnh thì mang thai, đã năm tháng. Cha đỡ đầu cùng Potter không kiểm tra được dấu hiệu mang thai vì bọn chúng là Muggle, không có dị động pháp lực cho nên vẫn không có phản ứng. Sáng nay cha đỡ đầu lại dùng phương pháp của ông ấy kiểm tra nhiều lần, chứng minh con của tụi con thật sự là Muggle.”
“Vậy tại sao con lại bị đuổi ra ngoài?”
“…Vì con muốn bỏ tụi nhỏ.”
Snape vừa chạy về đến dinh thự Potter thì đã bị Scorpio đang khóc nức nở lôi kéo lên phòng Harry. Vừa mở cửa phòng ngủ thì đã nhìn thấy Harry sắc mặt trắng bệch nằm trên giường. Snape bước nhanh đến kiểm tra, phát hiện Harry có dấu hiệu động thai, chắc chắn là bởi vì vừa rồi dùng quá nhiều pháp lực bất chấp thân thể, phần lớn nguyên nhân là do tâm tình không ổn. Vội vã đi điều chế độc dược, để Harry nhanh nghỉ ngơi. Scorpio được ông cố dẫn đi an ủi, dỗ một lúc lâu mới ổn.
Chuyện xảy ra hôm nay ai cũng nhìn thấy được, nhưng chẳng ai làm gì được ngoài việc lắc đầu thở dài. Huyết thống gia tộc Potter là Độc Giác Thú, mà vị Giác Tỉnh cuối cùng đã chết từ 500 năm trước. Tuy rằng huyết thống càng ngày càng yếu, nhưng lời chúc phúc của Độc Giác Thú trong huyết mạch dòng họ vẫn lưu truyền không ngừng, bảo vệ bọn họ, cũng giúp cho pháp lực họ ngày càng tinh khiết hơn.
Nhưng bây giờ lại xuất hiện tình trạng này, không ai có thể giải đáp vì sao. Việc này quá không khả thi, quá không hợp lí.
Sau khi Harry uống hết dược do Snape điều chế, bụng không còn đau nữa. Chỉ là thân thể còn khó chịu, cậu vừa dùng pháp lực cực mạnh để xua đuổi linh hồn bạn đời là Draco, vì thế nên pháp lực trong thân thể cạn sạch.
“Harry, ta nói cho trò biết, pháp lực trong người trò đang bị cạn kiệt nghiêm trọng, thậm chí còn không bằng Scorpio. Nếu như trò còn dám sử dụng pháp thuật, ta đảm bảo trò có thể nếm được hương vị của dược bổ sung pháp lực thuần túy.” Snape đứng bên giường Harry, dù ngoài miệng hung tợn phun nọc độc, nhưng tay lại nhẹ nhàng làm một loạt kiểm tra cho cậu.
“Giáo sư, con muốn quay về dinh thự Grand tĩnh dưỡng một thời gian, Scorpio thì làm phiền thầy.”
“…Không, bây giờ trò không thể rời khỏi dinh thự Potter một bước được, hệ thống phòng ngự của dinh thự Grand căn bản là không đủ! Tình trạng thân thể trò bây giờ cũng không chăm sóc cho Scorpio được, nên ta sẽ mang nó đến dinh thự Malfoy.” Snape hung hăng gõ đũa phép lên đầu Harry. Đừng tưởng rằng ông không biết thằng nhóc này lại đang suy nghĩ cái gì! Lại muốn trốn đi? Không có cửa đâu! Huống chi dù là Harry đã đuổi Draco ra khỏi khu vực dinh thự Potter, nhưng chỉ cần chưa giải trừ linh hồn bạn đời thì trừ khi nó quay về Đức, bằng không chỉ cần nó ở Anh thì ở đâu Draco cũng tìm được. “Nằm nghỉ ngơi trên giường đàng hoàng đi, trong thời gian này ta sẽ cố bớt chút thời gian quý giá đến thăm trò.” Snape cố ý nhăn mặt hằn giọng.
Snape đi rồi, Harry đột nhiên nghĩ đến một việc, “Đũa phép bay tới.” Cầm đũa phép trong tay, đây là cái mà năm đó cậu đoạt được từ tay Draco. Không hề nghĩ rằng vật này sẽ đi cùng mình trong suốt thời gian tám năm, lòng trung thành của đũa phép đã thay đổi. Nhưng điều đó không thay đổi được việc chủ nhân đầu tiên của nó thật sự là Draco. Harry hung tợn nghĩ giá như năm đó mình bẻ luôn cây đũa phép này rồi hỏi cụ Ollivander cây mới thì chắc cả đời này cậu với Draco cũng đừng mong gặp lại.
Harry cảm thấy cây đũa phép trong tay trở nên hơi ướt át, đột nhiên nhớ đến lời của cụ Ollivander, rằng đũa phép chọn phù thủy. Xem ra đũa phép cảm nhận được suy nghĩ của cậu nên bắt đầu khóc thút thít. Harry bất đắc dĩ, nhưng cũng rất thoải mái. Được rồi, vừa rồi ta chỉ đùa chút thôi, mày đừng coi là thật, ta cũng chẳng muốn lần sau gặp Draco thì bị đũa phép của mình phản bùa lại đâu.
Harry ngẩng lên nhìn cái đầu nhỏ nấp sau cánh cửa, dịu dàng nở nụ cười.
“Scorpio, làm sao vậy?”
“Ba ơi, cha đâu rồi ạ?”
“…Cha con quay về dinh thự Malfoy rồi. Scorpio muốn gặp cha sao?” Scorpio đẩy cửa ra, chạy đến bên giường Harry, cởi giày rồi bò lên giường, chui vào lòng ba mình, mở to đôi mắt lam xám ngấn nước.
“Ba, ba có thể đừng cãi nhau với cha được không? Con ở trên lầu đều nghe được giọng hai người. Ba với cha sẽ không phải lại bỏ Scorpio một mình chứ?” Scorpio nghĩ đến đây nhịn không được liền bật khóc. Khóc đến mức làm Harry bối rối.