Ôn Hương Nguyễn Ngọc

Chương 16: Trần ai lạc định



Trong phòng chỉ còn Phỉ Thúy và Tạ Nguyễn Ngọc mắt to trừng mắt nhỏ, Phỉ Thúy cảm thấy từ khi đi theo Tạ Nguyễn Ngọc, nàng ấy đều đã trải qua tất cả những gì chưa từng trải qua nếu không phải là còn sống, nàng ấy thật sự hoài nghi Tạ Nguyễn Ngọc là Diêm Vương đến lấy mạng nàng ấy.

"Di thái."

"Không sao." Tạ Nguyễn Ngọc nhét miếng điểm tâm cuối cùng vào miệng, lấy khăn lau vụn bánh trên tay, Thẩm Thất gia không nói cho nàng, Đinh Chí cũng không biết, tiếng súng vang như vậy tám chín phần mười chính là do Thẩm Thất gia có ý làm thế.

Tốc độ của Đinh Chí rất nhanh, từ lúc hắn ta đi ra ngoài đến lúc trở về cũng chưa đến mười lăm phút: "Vương Tham Lãnh cầm súng xông vào phủ đốc quân."

Mẹ kiếp! Sự kiện lớn à! Đôi mắt Tạ Nguyễn Ngọc trừng như viên bi, Thẩm Thất gia làm thế nào được thế! Nàng đã đoán rất nhiều loại tình huống nhưng không hề nghĩ đến việc Thẩm Thất gia sẽ buộc Vương Tham Lãnh nổ súng ở phủ đốc quân!

Đây còn không phải là muốn phản hay sao!

"Thất gia như thế nào rồi?"

"Bị thương một chút." Lời nói của Đinh Chí có chút cổ quái.

"Làm sao lại bị thương?" Tạ Nguyễn Ngọc sửng sốt, xem nhẹ biểu cảm của Đinh Chí, âm thanh có chút nôn nóng, mày nhăn thành một đường: "Có phải là xảy ra sai lầm gì hay không?" Nói xong thì muốn đứng dậy đi ra ngoài.

Đinh Chí lúc này đương nhiên không thể để nàng đi ra ngoài, lúc sau còn có vở kịch lớn phải diễn, huống chi Thất gia đã dặn dò để nàng ngốc ở trong phòng, xung quanh đều là tư bộ của Thất gia, là an toàn nhất. Vội vàng bảo Phỉ Thúy ngăn cản nàng lại, không được tự nhiên mà gãi đầu: "Phát súng kia là do Trương phó quan bắn, hắn nói "Vương Tham Lãnh đã chết rồi, ngài cũng không thể không bị thương một chút nào" rồi nổ súng."

"Hắn vì sao không nổ súng lên người chính mình chứ!" Tạ Nguyễn Ngọc nghe xong có chút cạn lời, người nàng hạ thấp bản thân đi theo, Trương Tuần nói bắn là bắn? Khó tránh khỏi có chút tâm tắc: "Có thể rất nghiêm trọng hay không?"

Đinh Chí không hé răng, việc Thẩm Thất gia cam chịu, hắn ta có tư cách gì mà hé răng.

"Hắt xì! Hắt xì!" Trương Tuần xoa xoa cái mũi, lẩm bẩm nói: "Có phải có người nhớ tôi hay không?"

"Tôi đoán có người đang mắng cậu mới đúng." Trên cánh tay của Thẩm Thất gia bị viên đạn làm rách một chút ra, lộ ra một chút đỏ thắm thật ra lại làm Đinh An băng bó như toàn bộ cánh tay đều bị phế đi.

"Đau không?" Trương Tuần nói xong còn cố ý ấn xuống.

Làm Thẩm Thất gia nhíu mày: "Có chút?"

"Thế thì đúng rồi! Bắn thật với bắn giả vẫn có sự khác biệt, ngài chỉ cần diễn đau thêm gấp mười lần là được."

Thẩm Thất gia nhìn Trương Tuần cợt nhả, sâu kín mở miệng: "Cậu vì sao không tự bắn mình một súng chứ."

"Tôi đây không sợ đau à." Trương Tuần thật sự không che giấu sau đó cảm thấy mình nói chuyện quá mức thẳng thắn, lại đối diện với ánh mắt bất mãn của Thẩm Thất gia khổ vô cùng tìm cớ: "Lại nói, tôi bị thương thì dùng được gì, không giống như ngài, ngài là con trai của đại soái lại là đốc quân, hắn muốn giết ngài chính là muốn tạo phản mà!"

"Lần sau cậu trở tay bắn chính mình một súng là được, tôi tuyệt đối sẽ diễn như cậu xả thân cứu tôi." Thẩm Thất gia không hề nói đùa với hắn ta: "Đều đã chuẩn bị tốt?"

"Tin tức sớm đã được tung ra, lúc này sợ đã sắp truyền ra khắp nơi rồi." Trương Tuần thuận tay ném súng cho hắn: "Phùng Huân lúc này phỏng chừng nên gấp gáp trở về chúng ta nên đi nhanh đi."

Thẩm Thất gia mặc quân trang màu xám đậm, vành nón màu đen đè nặng trán, bóng mũ che khuất đôi mắt của hắn, mặc dù vai trái bị quấn băng vải, dáng người đứng trên thành lâu có vẻ vô cùng thẳng tắp như cũ.

Đây là hình ảnh đầu tiên Phùng Huân nhận được chạy về nhìn thấy.

Thẩm Bồi Viễn lên thành lâu, vậy quân đội trong thành của hắn ta đâu, Phùng Huân có chút ngạc nhiên.

Thẩm Thất gia đương nhiên không khống chế được lượng quân trong thành nhưng chứng cứ hắn lấy ra làm trái tim bá thánh trong thành băng giá... Phùng thống quan muốn quy hàng với Thịnh soái.

Tin tức được tung ra lúc Phùng Huân đi ra khỏi thành, hắn ta vừa ra khỏi thành, sau đó Thẩm Thất gia đã khép tất cả con đường trong thành lại, điện báo coi như bị phế đi. Ngoài thành cũng đã sắp xếp mấy nhóm người ở trên đường phải đi qua, sàng chọn từng tầng bá tánh và mật thám, chỉ cần có tin tức truyền lại từ người đi ra ngoài sẽ bắn chết ngay.

Động tác của Thẩm Thất gia lại không ảnh hưởng đến bá tánh trong thành, chỉ bao vây Phàn Thành trở thành một tòa thành chết, tin tức quân đội, bên trong không ra được bên ngoài không vào được. Lúc này mới bức được Vương Tham Lãnh tức giận xông vào phủ đốc quân, kết quả bị nắm đằng đuôi.

Thủ đoạn của Thẩm Thất gia từ trước đến nay không phải quang minh chính đại như vậy, bố cục này hắn bày mấy tháng, đặc biệt chọn lúc Phùng Huân ra khỏi thành để thu võng. Nhãn tuyến, gián điệp, tốc độ của Thẩm Thất gia nhanh chóng bất luận sống chết, bắt lấy người trước, thật thật giả giả làm đủ chứng cứ.

Hắn sớm đã dùng số tiền lớn mua được mấy sĩ quan bên cạnh Phùng Huân, người bên cạnh dùng lý do thoái thác, trước đó hắn còn dùng người dưới huyện thành, tin tức của sòng bạc kỹ viện tửu lâu truyền đến luôn luôn nhanh, không đến mấy ngày đã ồn ào huyên náo ở đầu đường cuối gõ.

Lòng người là khó nắm bắt nhất. Thẩm Thất gia không trông cậy vào việc có thể toàn tin tưởng bọn họ, trực tiếp ước định với tướng lĩnh trong thành muốn đối chất với Phùng Huân trên thành lâu. Cửa thành ngăn cách tầm mắt của Phùng Huân, sau cửa thành là quân đội đang cầm súng, Trương Tuần không nghi ngờ chút nào chỉ cần Phùng Huân có thể lật bài trong trận này, Thẩm Thất gia sẽ lập tức bị đạn dưới thành bắn thành nhiều lỗ máu.

Bên trong loạn thế, thảo phạt chinh chiến. Vốn dĩ thành trì đổi chủ rất bình thường nhưng Tân Bắc không giống vậy, Phàn Thành càng không giống, năm đó Thịnh soái thất bại ở Phàn Thành, trước khi rời thành hạ lệnh tàn sát dân trong thành, vẫn là do Vệ đốc quân mang theo 28 sư đuổi đến, mặc dù cứu được không ít nhưng bá tánh vẫn bị thương nặng nề như cũ.

28 sư đóng giữ Phàn Thành từ đó, thành thần bảo hộ của Phàn Thành, trong lúc này có không ít người cưới vợ sinh con ở trong thành, 28 sư theo thời gian trôi đi cũng thay đổi không ít máu tươi.

Nhưng nhân viên thay đổi không thể hiện bọn họ sẽ quên lịch sử trước đó, nếu Phùng Huân mang theo bọn họ quy hàng như vậy sự bảo hộ mấy năm nay của bọn họ tính là cái gì, trò cười sao?

Thẩm Thất gia nói năng có khí phách, chứng cứ lấy ra từng cái một, còn có những sĩ quan lâm trận phản bội đó, càng là lửa cháy đổ thêm dầu thật thật giả giả, nói thành có hình có dạng.

Trong lòng Phùng Huân hận muốn chết, bộ đội luôn luôn quy củ nghiêm ngặt ở phía sau cũng dần dần có chút ầm ĩ.

"Vương Tham Lãnh là phụ tá đắc lực của thống quan, mang súng xông vào phủ đốc quân trước, sau đó ám sát tôi, tôi vốn định nói chuyện thật tốt với thống quan nhưng không tưởng tượng được thống quan ỷ vào việc trong tay cầm trọng binh, còn muốn đẩy tôi vào chỗ chết."

"Ngài ngậm máu phun người!" Phùng Huân quả thực sắp tức điên rồi, Vương Tham Lãnh lại là người thế nào!

Ánh mắt Thẩm Thất gia hơi lóe, không sợ người nói chỉ sợ người không nói, Vương Tham Lãnh mạnh mẽ đi vào phủ đốc quân rõ như ban ngày. Chỉ cần có một chút sơ hở, hạt giống nghi ngờ sẽ mọc lên, huống chi Thẩm Thất gia chặn bảy tấc quân nhân bá tánh của Phàn Thành, hắn chỉ cần chọc một lỗ, tự nhiên sẽ có người suy nghĩ nhiều.

Loại đồ vật như chứng cứ từ trước đến nay ba phần thật bảy phần giả nhưng ba phần thật kia nếu được chứng thực thì bảy phần còn lại cũng tự nhiên mà thành thật.

Lại ví dụ như Thẩm Thất gia phái người đến "mời" người nhà tiền đốc quân Lưu Sướng đến nhà hắn làm khách, Lưu Sướng là là đốc quân đời thứ hai sau Vệ đốc quân, tuy sau đó bị đoạt quyền nhưng ít nhiều cũng có chút uy vọng.

"Tôi còn sống bọn họ sẽ sống, tôi đã chết thì bọn họ sẽ đi theo tôi." Thẩm Thất gia là một người không thích làm chuyện vô dụng, lần này trực tiếp nói một cách tuyệt tình.

Lưu Sướng bị nắm đuôi, việc này của Phùng Huân thật sự có vài phần thật, một tuồng kịch quả nhiên diễn đến rơi nước mắt, nói thẳng chính mình vô năng, rất xin lỗi bá tánh Tân Bắc, bất đắc dĩ mới xin từ chức báo Bảo Ninh phái thống soái mới đến, lời trong lời ngoài đắp nặn chính mình thành người bị hại có chí khó duỗi.

Người được lòng người được thiên hạ mà tướng lãnh sợ nhất đó là lòng quân dao động.

Thẩm Thất gia mắt lãnh nhìn một mảnh xám xịt dưới thành, hắn đang đợi cũng đang đánh cược, cho đến trong đội ngũ của Phùng Huân bộc phát ra một câu rống giận, tiếng súng truyền ra từ giữa quân đội: "Cậu là ai? Cậu không phải 28 sư của chúng tôi!"

Đến rồi, cọng rơm cuối cùng đè chết con lạc đà!

28 sư xuất hiện một gương mặt mới. Đây là Tôn Vân Trình tự mình nói cho Thẩm Thất gia, hắn thận trọng ghi nhớ lại chỉ cần liếc mắt một cái là đã nhìn rõ. Còn về người nọ rốt cuộc là ai chính là việc Thẩm Bồi Viễn nên nhọc lòng.

Thịnh soái không tin Phùng Huân cần cắm người ở 28 sư, Phùng Huân từ chối rất nhiều lần, nếu không phải gần đây Thẩm Bồi Viễn xé rách mặt với hắn ta, hắn ta tuyệt đối không cho phép đội quân của mình có người của Thịnh soái.

Quân tử yêu tiền, quân nhân cũng yêu tiền, Thẩm Thất gia cảm thấy chỉ cần chịu ném tiền, không sợ không thu mua được mấy quân tốt, hắn ra tay hào phóng làm người cứng lưỡi, yêu cầu lại rất đơn giản để bọn họ nhìn chằm chằm một người.

Mấy quân tốt bắt đầu còn không cho là đúng kết quả càng nhìn càng cảm thấy người đó có vấn đề, lại phối hợp với chuyện xảy ra hôm nay, bọn họ mới kinh ngạc phát hiện hóa ra 28 sư có gian tế.

Nội tâm tức giận khó an, việc Thẩm Thất gia tiêu tiền thu mua bọn họ cũng tự giác được lý giải thành không muốn rút dây động rừng.

Sấm sét đất bằng, còn chưa kịp đánh trận Phùng Huân đã suy sụp trước việc quy hàng thật thật giả giả.

Trương Tuần nhìn Phùng Huân cưỡi chiến mã, rõ ràng phía sau có ngàn kỵ vạn thừa (nhiều người nhiều ngựa) lại vẫn đơn độc một mình như cũ, tứ cố vô thân (nhìn bốn phía không có người thân). Hắn ta nhỏ giọng nói: "Làm quân nhân bị quân của mình phỉ nhổ, chỉ sợ là có kết cục khuất nhục nhất."

"Lòng người là không thể khống chế nhất." Thẩm Thất gia cúi đầu nhìn bàn tay rõ các khớp xương: "Súng ống đạn dược, đây là đồ vật mãng phu mới say mê."

Ta muốn là nắm lòng của bọn họ ở trong tay.

Không nắm được thì hủy diệt là được.

Xuân năm 1857, Phùng Huân lui tới thân thiết với Thịnh gia, bị cướp đoạt binh quyền 28 sư, áp giải về thành Bảo Ninh, Thẩm Thất gia chính thức thống nhất quân chinh của Tân Bắc.

Tạ Nguyễn Ngọc rót ly trà nhẹ nhàng bóp vai cho hắn, trong phòng châm hương bách hợp thanh đạm: "Lúc ấy Thất gia có nắm chắc không?"

Sự việc nàng đã nghe Đinh Chí nói, tuy Thẩm Thất gia nói nhẹ nhàng chính là dưới thành đối với hắn chính là một lỗ châu mai màu đen.

"Không có." Thẩm thất gia uống một ngụm trà, đầu ngón tay lần tràng hạt, hạt châu mới chế, 108 viên đỏ thắm xâu thành một vòng, hắn nhắm mắt lại tiếp tục hưởng thụ: "Ta cũng không phải thần tiên."

"Vậy ngài còn dám làm!" Tạ Nguyễn Ngọc nhìn bộ dáng không cho là đúng của hắn, tức giận đẩy hắn một cái, lúc ấy nàng ở trong phủ vô cùng lo lắng, việc này không thể so với những thứ khác, lỡ như có chút sơ xuất chính là vạn kiếp bất phục.

"Ta đều đã chuẩn bị tốt."

"Ngài chuẩn bị tốt cái gì mà chuẩn bị tốt!" Việc này chỉ cần một câu chuẩn bị tốt là xong việc sao! Tạ Nguyễn Ngọc dứt khoát chống nạnh đứng trước mặt hắn, tức giận dựng mắt căm tức nhìn, trân châu nhỏ trên vành tai lắc qua lắc lại, dưới ánh đèn duỗi tay nắm tay Thẩm Thất gia: "Lỡ như thì sao, lỡ như xảy ra vấn đề thì sao!"

Hắn phải làm sao bây giờ? Đứng ở trên tường thành bị bắn thành lỗ thủng máu hay sao!

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv