: Không hiểu cũng tốt
Edit: Chanh
Beta: Yuyu
____________________________
Tối hôm ấy, Lăng Kỳ Yến bị bệnh, y phát sốt, cũng may không quá nặng, gọi thái y đến xem, uống thuốc rồi nghỉ ngơi một ngày là khỏe lại.
Nhưng bởi vì chuyện này, Lăng Kỳ Yến càng khó chịu với Ôn Doanh hơn.
Mấy ngày tiếp theo, Lăng Kỳ Yến hoàn toàn phớt lờ Ôn Doanh, sau khi khỏi bệnh, mỗi ngày y lại ra ngoài vui vẻ nhảy nhót từ sáng tới tối, bớt một Ôn Doanh thì vẫn còn rất nhiều người chơi cùng y.
Những sứ đoàn trong Hội Đồng quán vẫn chưa đi, kinh thành quá sầm uất, còn được ăn uống miễn phí, theo quy định, bọn họ có thể nán lại thêm một tháng nữa, tất nhiên phải ở đủ mới chịu đi.
Vào ngày thứ ba sau lễ Vạn Thọ, Hoàng đế ban chiếu chỉ nạp vị vũ cơ nổi trội nhất trong tiệc mừng thọ vào hậu cung, phong làm Tiệp dư. Nghe được tin này, vị quốc vương của nước nhỏ ở Tây Nam kia rất biết ơn Lăng Kỳ Yến, nên càng ra sức nịnh nọt y.
Lăng Kỳ Yến mải mê chơi bời cả ngày bên ngoài, rất nhanh đã quên mất tên tú tài nghèo trong phủ.
Ngày đó, sắp qua giờ Thân, Lăng Kỳ Yến mới về phủ thay đồ, vừa ngồi xuống uống được nửa chén trà đã chạy ra ngoài tiếp.
Y còn phải tham dự một bữa tiệc khác, người mời y là tiểu vương tử Khương Nhung của bộ lạc Thứ Liệt ở Mạc Bắc.
Tuy hôm Khương Nhung ghé phủ Dục Vương biếu quà, Lăng Kỳ Yến đã nhận lời mời của cậu ta, nhưng sau đó dù có gửi bao nhiêu thiệp cho vương phủ, y cũng không tới vì bận việc khác, lần này cuối cùng cũng nể mặt mà tham dự tiệc của vị tiểu vương tử này.
Lăng Kỳ Yến vừa bước ra cửa đã đụng mặt Ôn Doanh tới thỉnh an mình, y phớt lờ hắn, cứ thể nhấc chân rời đi.
Ôn Doanh tiến lên, ngăn trước mặt Lăng Kỳ Yến.
Y hơi nhướng mày, lạnh mặt nói: "Ngươi làm gì vậy? Tránh ra."
Ôn Doanh đưa một bao mứt quả cho Lăng Kỳ Yến, thấy y không nhận, hắn nhỏ giọng khuyên nhủ: "Điện hạ mang theo thứ này đi, dù sao lúc uống say cũng có thể giải rượu."
Lăng Kỳ Yến chưa kịp nói gì, Ôn Doanh đã kéo tay đối phương qua, nhét bao giấy dầu vào tay y: "Điện hạ cầm đi, học trò vừa ra ngoài mua nó, đây là hàng mới làm trong tiệm."
Lăng Kỳ Yến bĩu môi, làm gì có món ngon nào mà y chưa thử qua, ăn loại mứt này lần đầu còn cảm thấy mới lạ, chứ ăn nhiều đâm ra bình thường, y cũng chẳng thèm khát gì.
Ôn Doanh đưa đồ xong thì lùi về sau một bước, nhường đường cho Lăng Ký Yến.
Y tiện tay ném bao giấy dầu cho người hầu ở phía sau, rồi sải bước ra ngoài.
Ôn Doanh đứng dưới mái hiên, dõi theo bóng dáng Lăng Kỳ Yến đi xa, ánh chiều tà màu vàng nhạt rọi vào mắt hắn rồi dần lu mờ dưới đáy mắt.
Giang Lâm không đi theo, sau khi tiễn Lăng Kỳ Yến, ông ta xoay người thì thấy Ôn Doanh vẫn còn đứng đó, trên mặt lộ ra vẻ lạnh lùng khiến người ta khó chịu.
Giang Lâm nhủ thầm trong lòng, rõ ràng thằng nhóc này là một tên thư sinh nho nhã yếu ớt, mà sao luôn mang đến cho người khác cảm giác u ám khó chịu không nói nên lời vậy nhỉ.
Chẳng biết xuất phát từ tâm lý gì, tự dưng ông ta bước qua đó, vừa cười vừa chế nhạo nói: "Điện hạ cũng đi rồi, ngươi còn đứng đây làm gì, bây giờ mới chịu nghĩ cách lấy lòng điện hạ ư? Ta khuyên ngươi nên tỉnh lại đi, đừng mơ mộng hão huyền nữa, điện hạ là người cực kỳ cao quý, một kẻ có thân phận như ngươi không được phép nhớ nhung ngài ấy đâu."
Ôn Doanh hờ hững liếc ông ta, đôi mắt đen láy bình tĩnh không nhúc nhích kia khiến người ta cảm thấy vô cùng khó chịu.
Trong lòng Giang Lâm không vui, cố ý nói thêm mấy câu gì đấy, nhưng Ôn Doanh đã dời mắt sang chỗ khác, bỏ đi một mạch.
Lăng Kỳ Yến ngồi xe ngựa rời khỏi vương phủ, Khương Nhung không mở tiệc ở Hội Đồng Quán, cũng chẳng mở ở chốn kỹ viện ong bướm gì, mà là trong một trang viên riêng vô cùng lịch sự tao nhã ở kinh thành.
Nghe nói chủ nhân nơi này là bạn thân của tiểu vương tử, nên mới hào phóng cho cậu ta mượn chỗ của mình.
Lúc Lăng Kỳ Yến đến nơi, Khương Nhung đã chờ ở cửa, sau khi đón y xuống xe, cậu ta giơ tay đặt ngang ngực, khom người hành lễ, thái độ kính cẩn khiêm tốn không hề xu nịnh, cực kì thỏa đáng.
"Cảm ơn điện hạ nể mặt tới dự, rượu và món ngon đã được chuẩn bị xong, mời điện hạ qua bên này."
Lăng Kỳ Yến mỉm cười hất cằm, ra hiệu cho đối phương dẫn đường.
Hai người cùng đi vào, Khương Nhung quen thuộc giới thiệu mọi thứ cho Lăng Kỳ Yến, dù trang viên này kém xa trang viên trên núi xa hoa sang trọng của y, nhưng phong cảnh vườn cây Giang Nam cũng coi như mới lạ ở đất phương Bắc, nên sau khi nhìn một vòng, Lăng Kỳ Yến cũng cảm thấy hơi hứng thú.
"Không ngờ người bạn kia của ngươi lại đến từ Giang Nam."
Lăng Kỳ Yến buột miệng nói, Khương Nhung giải thích với y: "Quê nội của hắn là ở Giang Nam, cả nhà theo nghiệp kinh doanh, thường xuyên dẫn đội đến biên giới buôn bán, cũng hay làm ăn với bộ lạc Thứ Liệt của ta."
"Quan hệ của ngươi rộng thật đấy, hèn gì nói tiếng Đại Thành sõi vậy."
Lăng Kỳ Yến không hỏi nhiều nữa, theo Khương Nhung tới bên một con suối nhỏ, nơi đây đã bày sẵn bàn tiệc, cậu ta mời y ngồi xuống.
Lăng Kỳ Yến thấy vậy thì hơi bất ngờ, mấy ngày qua có rất nhiều người mời y dự tiệc, nhưng đây là lần đầu chỉ có mỗi hai người trên bàn tiệc.
Y cũng không nghĩ nhiều, chỉ ngồi xếp bằng xuống, Khương Nhung đã chuẩn bị đặc sản của Mạc Bắc là thịt quay và rượu, còn làm thêm cả mấy món tinh xảo của Giang Nam, khiến y rất ngạc nhiên.
Lăng Kỳ Yến vừa nhấp thử một ngụm rượu đã phải bật ngón cái lên, y có cảm giác sâu sắc người này rất biết cách lấy lòng mình, hơn nữa còn đẹp trai, vô cùng hợp mắt y.
Khương Nhung nhìn y cười: "Điện hạ thích là được."
Nhưng loại rượu kia hơi nặng độ, Lăng Kỳ Yến mới uống hai ba chén đã ngà ngà say, Khương Nhung thấy hình như y say rồi, bèn sai người bưng trà hoa quả giải rượu lên, rồi gọi người cắt thêm chút thịt nướng cho y, còn nhắc nhở y: "Điện hạ ăn mấy miếng đi, đừng chỉ uống rượu không."
Lăng Kỳ Yến nấc một cái, chống đầu bằng một tay, "Ừ" đại cho xong.
Thái giám bên người y rất lanh lợi, suy nghĩ một hồi thì móc ra gói mứt quả mà Lăng Kỳ Yến ném cho mình trước đó, đưa tới trước mặt y: "Điện hạ, hay là ngài ăn một miếng cho ngọt miệng?"
Lăng Kỳ Yến thoáng nhìn thái giám kia, đối phương rụt cổ, tưởng mình chọc giận y rồi, nhưng Lăng Kỳ Yến không mắng gã, y chỉ do dự tí rồi nhón một miếng mứt cho vào miệng, nhai mấy cái.
Vị ngọt của mứt quả lan khắp miệng, hình như cảm giác khó chịu do rượu mạnh gây ra đã dịu bớt đôi chút, Lăng Kỳ Yến lại nhét miếng thứ hai vào miệng.
Khương Nhung mỉm cười hỏi y: "Điện hạ thích đồ ngọt sao? Thích kẹo không?"
Lăng Kỳ Yến "Hở" một tiếng rồi trả lời: "Cũng thích."
"Bộ lạc Thứ Liệt của ta có một loại kẹo làm từ sữa dê ăn rất ngon, đáng tiếc lần này không mang tới đây, nếu điện hạ thích đồ ngọt, lần sau đến kinh thành, ta sẽ mang cho ngài một ít."
...Hả?
Lăng Kỳ Yến hơi nghi ngờ nhìn đối phương, sao người này nhiệt tình thế nhỉ?
Rõ ràng trông không giống người hay a dua nịnh nọt, vậy mà vẫn biết cách khiến y vui vẻ, còn chịu khó tìm tòi phương pháp lấy lòng y, chậc, nếu tên tú tài nghèo kia bằng được một nửa người này thì tốt biết mấy.
Nghĩ đến Ôn Doanh, Lăng Kỳ Yến bỗng nổi giận, cơn tức hôm đó của y vẫn chưa vơi đâu.
Cứ ăn uống nói như thế một hồi, đến khi tiệc sắp tàn, thừa dịp Lăng Kỳ Yến đang hào hứng, Khương Nhung bèn hỏi việc nghiêm chỉnh: "Điện hạ, qua mấy ngày nữa là ta phải về rồi, sợ nán lại lâu sẽ xảy ra chuyện xấu, không biết khi nào việc của bộ lạc Thứ Liệt mới được báo lên Hoàng đế nhỉ?"
Lăng Kỳ Yến mơ màng hỏi: "Chuyện gì của bộ lạc Thứ Liệt cơ?"
Thấy y làm ra vẻ chẳng hiểu gì, Khương Nhung hơi ngạc nhiên, cậu ta nói ngập ngừng: "Điện hạ không biết ư? Hình như phụ hãn và huynh trưởng của ta đang cấu kết với Hãn vương của Ba Lâm Đột, có lẽ sau khi nghe gã ta dụ dỗ, họ đã nổi lên ý định làm phản, vốn dĩ ta vào kinh lần này là để tìm cơ hội báo cho bệ hạ biết việc đó."
Cơn say của Lăng Kỳ Yến nhanh chóng vơi hơn nửa: "Có chuyện này à? Sao không ai nói với bản vương thế?"
"Điện hạ không biết thật ư?"
Tất nhiên y không biết rồi! Rõ ràng chẳng có ai báo cho y biết!
Mặc dù y dốt nát kém cỏi, nhưng không có nghĩa là chẳng biết gì về triều chính, chứ đừng nhắc tới mấy ngày qua y còn lo liệu chuyện của sứ đoàn ngoại quốc, tất nhiên cũng biết sơ sơ tình hình ở Mạc Bắc.
Ba Lâm Đốn là một bộ lạc lớn nằm gần biên giới Tây Bắc của Đại Thành, từ khi Đại Thành lập nước, Ba Lâm Đốn đã hàng phục Đại Thành như những bộ lạc khác ở Mạc Bắc, nhưng hơn 10 năm trước, Hãn Vương đương nhiệm đã tìm cơ hội phản bội Đại Thành, tự lập ra Hãn Quốc, còn thâu tóm mấy bộ lạc nhỏ xung quanh, sau đó thì bừng bừng dã tâm dẫn binh về phía đông, đánh chiếm một vị trí quan trọng thông với Đại Thành là bộ lạc Thứ Liệt.
Chuyện này xảy ra trước khi có Lăng Kỳ Yến, lúc đó phụ hoàng y vẫn là hoàng tử, ông ta đã dẫn binh đến Mạc Bắc, đánh lui quân phản loạn của Ba Lâm Đốn, đoạt lại bộ lạc Thứ Liệt. Sau này, nhờ Ngũ thúc Tĩnh Vương của y đóng quân ở biên giới Tây Bắc suốt mấy năm trời, mới khiến Ba Lâm Đốn thôi ngấp nghé Đại Thành.
Nhưng bây giờ, vị tiểu vương tử của bộ lạc Thứ Liệt lại nói với Lăng Kỳ Yến Hãn Vương tộc Thứ Liệt bị người Ba Lâm Đốn dụ dỗ, đã nổi lên ý định làm phản.
Trông Khương Nhung hơi nghiêm nghị, giải thích cho Lăng Kỳ Yến: "Lúc mới đến kinh thành, ta đã báo chuyện này cho Chủ Khách Ty, quan viên của Chủ Khách Ty nói đã bẩm báo với ngài rồi, do ngài không muốn phá hỏng niềm vui đón lễ Vạn Thọ của bệ hạ, nên mới đè chuyện này xuống, đợi sau bữa tiệc mới nói cho bệ hạ biết."
Lăng Kỳ Yến lập tức nổi giận: "Ai nói với bản vương? Chẳng có ai nói với bản vương chuyện này hết!"
Cái đầu mơ màng của y nhanh chóng vận hành, chợt hiểu ra ngay, chắc chắn việc này có dính líu tới quan đứng đầu của Chủ Khách Ty là Lưu Thương, chết tiệt!
"Bỏ đi, bản vương đã biết chuyện, ngày mai bản vương sẽ vào cung nói với bệ hạ." Lăng Kỳ Yến uống tiếp một ngụm rượu, kìm nén cơn giận trong lòng, mọi chuyện đã như vậy, nhiều lời cũng vô ích, ngày mai lập tức báo cho phụ hoàng là được.
Khương Nhung cũng hơi hiểu vấn đề, hình như vị Dục Vương điện hạ này bị người ta hãm hại thì phải, cậu ta lo lắng hỏi y: "Liệu có liên lụy đến điện hạ không?"
"Không sao, chưa quá trễ, mới qua mấy ngày thôi."
Lăng Kỳ Yến không quan tâm mấy, y cảm thấy tên Lưu Thương này ngốc thật, cố tình mượn danh nghĩa của y để đè việc này xuống mấy ngày, cùng lắm y chỉ bị phụ hoàng mắng vài câu thôi, còn có thể bị gì nữa chứ?
Vẻ mặt của Lăng Kỳ Yến chợt cứng đờ, bỗng nhiên y nhớ tới một chuyện khác, bèn ngước lên nhìn đối phương bằng ánh mắt tế nhị: "Phụ hãn và huynh trưởng của ngươi cấu kết với Ba Lâm Đốn, nổi lên ý định làm phản, ngươi thì sao? Ngươi lại bôn ba ngàn dặm vào kinh tố cáo bọn họ à?"
Khương Nhung thản nhiên trả lời: "Người Mạc Bắc như ta chẳng cần tuân theo quy định con không được tố cáo cha, phải bao che cho người nhà giống người Trung Nguyên đâu, hơn nữa việc mà cha và anh ta đang làm chính là mưu nghịch phản bội triều đình, không thể bao che được."
"Đến khi bệ hạ xử lý cha và anh ngươi, vị trí Hãn Vương sẽ thuộc về ngươi đúng không?"
"Phải."
Khương Nhung thoải mái thừa nhận, không hề che giấu dã tâm của mình.
Lăng Kỳ Yến cười phá lên, rót rượu vào miệng: "Được, ngươi thú vị ghê, bản vương rất tán thưởng ngươi."
Mặc dù y không có chí lớn, nhưng trước giờ luôn thích những kẻ vừa có dã tâm vừa có thủ đoạn.
Ánh mắt Khương Nhung nhìn y sáng rực lên: "Có thể được điện hạ coi trọng, thật sự vô cùng vinh hạnh, sau này chỉ cần điện hạ mở miệng nhờ cậy, nếu làm được, chắc chắn ta sẽ dốc hết sức vì ngài."
Sắp qua giờ Tuất, Khương Nhung tiễn Lăng Kỳ Yến rời khỏi trang viên, trên đường đi hai người vừa cười vừa nói rất vui vẻ, đã thân thiết hơn so với trước đây.
Xe ngựa của phủ Dục Vương Phủ đỗ bên ngoài trang viên, Ôn Doanh đứng cạnh xe, hờ hững nhìn Lăng Kỳ Yến bước ra với người kia.
Nhìn thấy Ôn Doanh, Lăng Kỳ Yến ngừng cười ngay, hắn nhỏ giọng nói: "Học trò tới đón điện hạ về phủ."
Ánh mắt của Khương Nhung lướt sang Ôn Doanh rồi vòng về Lăng Kỳ Yến, cậu ta hơi híp mắt, nhưng rất nhanh đã bình tĩnh nói với y: "Tạm biệt điện hạ, điện hạ đi thong thả."
Lăng Kỳ Yến gật đầu: "Đến ngày ngươi rời kinh, bản vương sẽ tới tiễn ngươi."
Khương Nhung vội vàng cảm ơn.
Lăng Kỳ Yến leo lên xe, Ôn Doanh không lên cùng, cũng không thèm nhìn Khương Nhung, mà cuốc bộ theo xe ngựa rời khỏi.
Lăng Kỳ Yến ngồi trong xe, tiếng bánh xe chạy lộc cộc không ngừng vang lên, khiến y hơi phiền não, cơn say dần quay trở lại, dạ dày cũng bắt đầu khó chịu.
Mùi rượu cay nồng kích thích trào khỏi cổ họng, Lăng Kỳ Yến ôm bụng cúi người, thái giám hầu hạ trên xe vội vàng đưa ống nhổ qua, y phun sạch toàn bộ số rượu đã uống ra ngoài.
Ôn Doanh ở bên ngoài nghe được tiếng động, bèn kêu người dừng xe lại, mở cửa ra thì thấy Lăng Kỳ Yến đang ghé sát ống nhổ, do y đã nôn sạch mọi thứ trong bụng nên giờ chỉ có thể nôn khan.
Hắn ngồi lên xe, kéo Lăng Kỳ Yến dựa vào người mình rồi xoa bụng giúp y.
Lăng Kỳ Yến nhắm mắt thở dốc, một lúc lâu sau mới thấy đỡ hơn, sau đó y mở miệng mắng: "Tú tài nghèo kia, ngươi lại sàm sỡ bản vương."
Tuy nói vậy nhưng y chẳng còn sức đẩy đối phương ra nữa, cả người mềm nhũn ngã vào lòng Ôn Doanh.
Vẻ mặt Ôn Doanh tràn ngập u ám: "Điện hạ biết rõ mình không uống được nhiều, sao cứ uống hoài vậy?"
Nghe ra ý dạy dỗ trong giọng nói của hắn, Lăng Kỳ Yến lập tức nổi giận, y bật dậy, vung tay định tát Ôn Doanh thì bị hắn giữ chặt cổ tay.
"Điện hạ còn sức đánh người à?"
Nhìn thấy bản mặt khó ưa kia của Ôn Doanh, Lăng Kỳ Yến càng tức hơn: "Ngươi cút ra ngoài đi, ngươi to gan nhỉ, dám dạy bảo bản vương cơ đấy."
"Điện hạ không biết quý trọng cơ thể mình, còn coi thường nó như vậy, học trò chỉ thấy ngứa mắt thôi."
"Cút!"
Ôn Doanh buông y ra, sau đó xuống xe, Lăng Kỳ Yến đóng sầm cửa xe lại.
Đến giờ Hợi hai khắc xe ngựa mới đến Vương phủ, Ôn Doanh theo Lăng Kỳ Yến về viện chính, muốn hầu hạ y thay đồ, nhưng vừa chạm vào ống tay áo của y đã bị hất ra.
Lăng Kỳ Yến hờ hững nói: "Chỗ này không cần ngươi, cút đi."
Ôn Doanh ngước lên, vẻ bình tĩnh giả dối đã bị chôn vùi xuống đáy mắt hắn, hơi thở tàn bạo bắt đầu lượn lờ quanh người, hệt như lúc Lăng Kỳ Yến mới gặp hắn vậy.
Y nhíu mày, tên khốn này tức giận rồi hả? Hắn có quyền gì mà giận dỗi chứ?
"Bản vương bảo ngươi cút, nghe không hiểu à?"
Ôn Doanh nhìn hắn, trầm giọng hỏi: "Điện hạ, ngài ghét học trò như vậy sao?"
Lăng Kỳ Yến như nghe phải chuyện cười: "Ngươi cả gan làm bậy, còn là việc không được phép làm, hơn nữa lúc nào cũng làm trái ý bản vương, ngươi cảm thấy bản vương không nên ghét ngươi ư?"
"Vậy sao ngài không xử lý học trò, đuổi học trò ra ngoài?"
Lăng Kỳ Yến chưa kịp trả lời, hắn đã đổi chủ đề khác: "Hôm nay điện hạ ăn tiệc với tiểu vương tử của bộ lác Thứ Liệt có vui không?"
Lăng Kỳ Yến vốn định mắng người thì bị câu này của hắn làm phân tâm, y chế nhạo nói: "Tất nhiên là vui rồi, chỉ có ngươi mới gây khó chịu cho bản vương thôi."
"Học trò có thể để lại ấn tượng sâu trong lòng điện hạ, đây là vinh hạnh của học trò."
Lăng Kỳ Yến nhấc chân đá hắn.
Ôn Doanh ngồi xổm trước giường, bắt được cổ chân của Lăng Kỳ Yến, cởi giày và tất cho y.
Lăng Kỳ Yến ngồi yên, lạnh mặt nhìn hắn.
Sau khi người hầu mang nước nóng đến, Ôn Doanh vắt khăn vải, lau nhẹ lòng bàn chân trắng mịn của Lăng Kỳ Yến, giúp y rửa sạch sẽ.
Lăng Kỳ Yến vẫn muốn mắng người, Ôn Doanh ngước mắt lên, bỗng hỏi y: "Vị tiểu vương tử của bộ lạc Thứ Liệt kia đối xử ân cần chu đáo với điện hạ như thế, điện hạ có thích không?"
Lăng Kỳ Yến nóng nảy hỏi lại: "Liên quan gì đến ngươi?"
"Mặc dù thái tử luôn đề phòng điện hạ, nhưng cũng đối xử với ngài khác những người còn lại, điện hạ cảm thấy thế nào?"
"Thái tử tặng điện hạ lông cáo bạc, tiểu vương tử tặng điện hạ dạ minh châu, những thứ đó có thể khiến ngài vui vẻ ư?"
"Điện hạ coi trọng những vật quý giá kỳ lạ ấy như vậy sao? Ai tặng ngài cái gì ngài cũng nhận hết à?"
Vẻ mặt Lăng Kỳ Yến tối sầm, hết nói tiểu vương tử lại nhắc tới thái tử, tóm lại tên này muốn nói gì thế?
"Sao bản vương phải từ chối đồ tốt chứ? Bản vương không coi trọng vàng ngọc châu báu kia, chẳng lẽ lại coi trọng món ăn vặt chẳng đáng mấy đồng đó của tú tài nghèo như ngươi à?"
Ôn Doanh nắm bàn chân y, không nói nữa.
Điện hạ không hiểu những thứ này... không hiểu cũng tốt.
Lăng Kỳ Yến bị Ôn Doanh làm cho mờ mịt, cái cách nói câu sau không ăn nhập với câu trước của hắn đã chọc y tức giận, bàn chân ướt nhẹp lại đạp vào ngực hắn lần nữa: "Ngươi cút đi."
Hết chương 26.