*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Chu Tử Thư đưa Ôn Khách Hành tới sương phòng ở hậu viện, tùy ý chỉ một cái giường, "Ngươi ngủ ở đây đi."
Ôn Khách Hành đặt mớ tài sản rách nát của hắn xuống, lịch sự chắp tay hành lễ, "Ân tình của đại phu, thật khó cho kẻ hèn này..."
Lần này lời nói của hắn không còn bị Chu Tử Thư cắt đứt nữa, mà lại bị chính âm thanh truyền ra từ trong bụng mình cắt đứt.
Ôn Khách Hành cúi đầu nhìn bụng một chút, ngượng ngùng cười xòa, "Không có gì, trong bọc vải còn lại tí lương khô, ta vào giếng nước trong viện múc thêm bát nước nữa là được.
A. Chu Tử Thư gãi sau tai, nghĩ, làm sao mà y quên mất. Người phàm sẽ già, sẽ chết, sẽ bệnh, sẽ nghèo, sẽ không có chỗ ngủ, sẽ không kịp đi thi, còn sẽ đói bụng.
Ôn Khách Hành thấy y không nói gì, cũng hậm hực không mở miệng, nghiêng đầu nhìn theo ngón tay Chu Tử Thư hướng về phía chiếc giường.
Giường là loại giường thông thường, nệm lót cũng là loại thông thường, Ôn Khách Hành có hơi chần chừ, vươn tay muốn sờ chăn nệm lại thu về, muốn lau lên người trước, nhưng hắn phát hiện quần áo vải rách rưới của mình còn bẩn hơn cả tay, cho nên yên lặng buông xuôi, giấu lòng bàn tay vào trong ống tay áo, không chạm nữa.
Chu Tử Thư đã bước ra cửa, ngoắc tay với hắn, nói ngắn gọn, "Ngươi tới đây."
Chu Tử Thư không ăn thức ăn của người phàm, phòng chứa củi trống huơ trống hoác, ngay cả hũ gạo cũng không có. Y vào trong viện chiết cây, lén lút làm phép chém bọn chúng thành củi đốt, bện thành một bó ném vào trong bếp, thổi lửa cả nửa ngày cũng không lên, bèn nhân lúc Ôn Khách Hành không chú ý giở mánh, búng ngón giữa một phát, đốm lửa nhỏ liền xuất hiện trong đám củi.
Y phủi tay đứng lên, nói với Ôn Khách Hành, "Ngươi ở đây nấu nước đi, ta ra ngoài tìm chút đồ ăn", nghe cứ như là, "Ngươi làm ấm rượu, ta đây lên núi săn hổ" vậy. Chu Tử Thư phất ống tay áo, tay áo đung đưa, bạch y không nhiễm bụi trần phất phơ ra cửa, Ôn Khách Hành lại cảm thấy đây nhất định là ảo giác của hắn.
Đi tìm thức ăn, y của Chu Tử thư đó chính là lên núi săn nai con, bào tử, thỏ núi gì đó, nhưng nếu như mà y thật sự lôi một con nai chết về vứt trước mặt người ta, sợ là sẽ làm cho lá gan chưa yên ổn của thư sinh hèn mọn đáng thương nọ lại bị tổn thương lần nữa. Chu Tử Thư đứng trên đường nghĩ ngợi một hồi, lại cất bước đi.
Y chạy tới chợ Tây mua gạo, rồi đi thành Đông mua mì, đến gần ngoại thành là chỗ của Ngô lão thái đã từng tìm đến y để chữa chứng đau đầu, mua về hai bó rau cải xanh và bông cải trắng. Sau đó gõ cửa nhà Trương đồ tể, hỏi hắn, hôm nay còn thịt không?
Trương đồ tể đang ăn cơm với gia đình, hỏi, "Nhà Chu đại phu có khách sao?"
Chu Tử Thư gật đầu, "Coi là vậy... À phải rồi, một người quen cũ."
Con của hắn nghe tiếng Chu Tử Thư, đặt chén cơm xuống chạy đến ôm lấy chân y, trên miệng còn dính hạt cơm, nó kêu lên, "Chu thúc Chu thúc, lại đây ăn cơm cùng bọn con đi, hôm nay cha làm móng heo ngâm tương ngon lắm!"
Chu Tử Thư hẹn với nó, nói lần sau ta mang chân vịt tới ăn chung với ngươi. Trương đồ tể nói, "Nếu như là người quen, thì phải chiêu đãi thật tốt mới được." Rồi dẫn Chu Tử Thư vào trong, hỏi t muốn thịt mỡ hay thịt nạc, muốn xương sườn hay chân giò, tính xào hay là kho.
Chu Tử Thư khó xử nhìn cái đầu heo, y là con rắn thành tinh trăm tuổi, ăn thịt cũng trực tiếp nuốt thôi, hỏi y muốn ăn kiểu gì, cái này thật sự quá...
Cuối cùng cũng chọn được một miếng thịt đùi vừa nạc vừa mỡ, Trương đồ tể còn cắt cho y thêm một miếng thịt muối gói mang về, dặn y xào chung với rau hẹ hành hoa sẽ ngon hơn.
Chu Tử Thư hai tay khệ nệ nào là thịt nào là gạo quay về hậu viện, đẩy cửa phòng củi, một làn sương khói nhẹ nhàng tỏa ra, Ôn Khách Hành đang mặc đồ, sống lưng gầy gò thoắt ẩn thoắt hiện, hai mắt Chu Tử Thư nhìn thẳng đi về phía bếp lửa.
Ôn Khách Hành vừa thắt đai lưng vừa đi ra, nhìn thấy Chu Tử Thư cầm tảng thịt đùi to như viên gạch muốn ném vào trong nồi, vội vàng chạy tới ngăn lại, "Ngươi định làm gì?"
Chu Tử Thư hoài nghi nhìn hắn, không hiểu vì sao hắn lại hỏi mình như vậy.
"Nấu chín để ăn chứ gì." Chu Tử Thư đáp như chuyện đương nhiên. Y thu tay về, lại nói, "Hay là ngươi thích ăn sống? Vậy càng bớt chuyện."
Ôn Khách Hành bật cười, trả lời, "Chu đại phu chớ có nói đùa."
Hắn vươn tay cầm lấy miếng thịt heo trên tay Chu Tử Thư, đi ra ngoài viện. Chu Tử Thư đi theo hắn, Ôn Khách Hành múc một chậu nước từ dưới giếng, bỏ thịt heo vào chậu cẩn thận chà rửa, sau đó tìm hai nhánh cây, trở lại trước bếp lửa trong phòng củi, dùng nhánh cây xiên vào thịt, gác mặt da lên lửa bắt đầu nướng.
Ôn Khách Hành nghiêng đầu nhìn y cười, ánh lửa phản chiếu ánh mắt trong suốt của hai người bọn họ, thời điểm đối mặt sinh ra mấy phần tình cảm ôn hòa, "Làm vậy mới ăn được chứ." Hắn trả lời.
Chu Tử Thư đáp một tiếng, lại tiếp tục nhìn chằm chằm đống lửa.
Sau khi nướng sơ thịt, Ôn Khách Hành cạo đi phần khét trên lớp da, chần qua nước thêm một lúc nữa rồi vớt ra, xắt thành từng miếng vừa ăn, tiếp đó bắc nồi làm nóng dầu, còn cho thêm hành và gừng. Trước đó Chu Tử Thư còn hỏi thêm vài ba câu, cuối cùng cau mày nhìn Ôn Khách Hành bận tới bận lui, dáng vẻ hoài nghi.
Quần áo vải của Ôn Khách Hành xác định là không mặc được nữa, cho nên hắn mặc đồ của Chu Tử Thư, đai lưng buộc lỏng, không còn câu nệ như lúc mới đầu gặp mặt nữa, ngược lại có chút khí phách tiêu sái. Chỉ là trên tay hắn lúc này không phải là một cái quạt xếp, hay là tiêu ngọc, mà là một cái thìa xào, vô cùng buồn cười. Tóc đen rũ xuống tán loạn trên vai hắn, theo động tác dần dần tuột xuống, Chu Tử Thư đi lại gần hắn, Ôn Khách Hành quay đầu nhìn y, dường như hơi ngạc nhiên.
Thịt kho làm xong, còn phải xào cải trắng, nấu cơm, Chu Tử Thư ngồi ở cạnh bàn, Ôn Khách Hành hào hứng bưng cơm lên, lại đưa đũa đã chia ra vào trong tay y, nói, "Đói bụng không, mau ăn đi."
Chu Tử Thư bật thốt lên, "Các ngươi là phàm..."
Ôn Khách Hành từ trong chén ngẩn đầu nhìn y, lời nói của Chu Tử Thư khựng lại một chút, sau đó nói tiếp, "... Ngươi không ngại phiền toái sao?"
Ôn Khách Hành gắp một đũa thức ăn, "Phiền toái? Phiền cái gì?"
Chu Tử Thư lắc đầu, cứ như là đang đọc một quyển sách mà y không tài nào hiểu được, "Đến lúc đói bụng, không phải là nến lấp đầy nó ngay, hết đói càng sớm càng tốt sao?"
Lời nói của y làm cho Ôn Khách Hành bật cười, không trả lời, hỏi ngược lại, "Đai phu chưa lấy vợ phải không?"
Chu Tử Thư đáp, "Ngươi thử nhìn dược đường của ta xem, ngoại trừ hai ta làm gì có người nào khác nữa? Hỏi thừa."
Ôn Khách Hành vẫn cười, "Vò gạo sạch sẽ đến mức không có con chuột nào thèm chui, nghĩ lại thì chắc là không có một vị nội trờ hiền đức thật."
Hắn gắp cho y một miếng thịt, hỏi, "Nếm thử mùi vị một chút."
Chu Tử Thư thành thực đáp, "Ngon lắm." Ôn Khách Hành có chút đắc ý, "Đại phu, là vì đói bụng, cho nên lúc ăn sẽ càng cảm thấy ngon hơn."
"Bởi vì nhớ nhung, cho nên sẽ càng hạnh phúc, bởi vì đói bụng, sẽ cảm thấy món ăn cũng trở nên ngon miệng hơn." Hắn giải thích, "Sao lại ngại phiền toái được chứ?"
Chu Tử Thư ăn thịt, nghe Ôn Khách Hành nói câu kia. Thật ra nó rất ngon, y thừa nhận, chỉ là...
Ôn Khách Hành nghe xong không nói gì nữa, chỉ cười cười rồi cúi đầu tiếp tục ăn cơm.
*
Chu Tử Thư mời Ôn Khách Hành uống rượu, nói là cảm tạ hắn bữa cơm này.
Bọn họ lấy rượu, ngồi đối diện nhau trong sân viện, Chu Tử Thư rót cho Ôn Khách Hành một ly, hắn hớp nhẹ một ngụm, lập tức ngợi khen, "Rượu ngon!"
Chu Tử Thư cũng rót cho mình một ly, "Mời ngươi uống rượu, chẳng lẽ còn cho ngươi uống rượu dở sao?"
Ôn Khách Hành ngửa đầu uống cạn, Chu Tử Thư lại rót đầy cho hắn, lắc đầu cười xòa, "Đại phu thật là..."
Chu Tử Thư nhìn hắn, "Thật là cái gì?"
Ôn Khách Hành đáp, "Thật là một người kì lạ." Chu Tử Thư nghe câu này, không có phản ứng nhiều, chỉ nhàn nhạt ừ một tiếng, nâng ly uống rượu.
Đối phương thấy dáng vẻ khách khí nhưng không mấy đón nhận của y thì không tránh khỏi cười to, "Quả thật là người kì lạ, quả thật là người kì lạ!"
Cười xong còn vỗ đầu mình một cái, "Xem trí nhớ của ta này, còn chưa hỏi tôn tính của đại phu, ta nên xưng hô như thế nào?"
"Họ Chu, tên một chữ Nhứ." Chu Tử Thư đáp.
"Nhứ." Ôn Khách Hành thì thầm, "Phảng phất như mặt trăng bị mây nhẹ che lấp, phiêu diêu như tuyết bị gió thổi cuốn lên, Nhứ, tên rất hay."
"Chu đại phu bao nhiêu tuổi, không biết kẻ hèn này nên xưng Chu đại phu là huynh hay là đệ?" Ôn Khách Hành hỏi.
"Mấy cái đó không quan trọng," Chu Tử Thư nói, "Ngươi muốn gọi thế nào cũng được." Trong đầu thì nghĩ, nếu như bàn về bối phận, ngươi phải gọi ta một tiếng ông nội tổ tông.
Ôn Khách Hành lập tức chen vào, "Vậy ta kêu ngươi là A Nhứ được không?"
Chu Tử Thư đặt ly rượu bên mép, uống cũng không được, không uống cũng không xong. Tiểu thư sinh này vậy mà lại được voi đòi tiên. Chu Tử Thư thong thả nghĩ, nhưng mà lời đã ra khỏi miệng, đổi ý nữa thì không được tự nhiên cho lắm, vì vậy nhắm mắt nói, "Tùy ngươi." Sau đó ngẩn cổ, uống cạn ly rượu.
Ôn Khách Hành cười he he rót lại cho y đầy ly, "Được rồi, được rồi, A Nhứ."
Chu Tử Thư không ừ hử, hỏi hắn, "Tiếp theo ngươi định làm gì?"
Chủ đề này đến thật gượng gạo, thậm chí khiến cho Ôn Khách Hành hoài nghi liệu có phải chính bản thân hắn mới là người đổi chủ đề hay không.
"Làm gì là làm gì?" Ôn Khách Hành nói.
"Chuyện thi cử đó." Chu Tử Thư hỏi, "Ngươi tính giải quyết thế nào?"
Ôn Khách Hành thở dài, "Ta cũng không biết nữa."
Hắn giãi bày, "Sau khi gặp bọn thổ phỉ, ta định ở trên đường giúp người ta làm chút việc lao động tay chân, có thể dư dả lộ phí lên kinh đi thi, nào ngờ chuyện không như mong muốn, một đường lưu lạc đến đây, gặp được A Nhứ mới có thể ăn cơm no bụng, mới có được chỗ ngủ nghỉ, còn có rượu ngon để uống. A Nhứ, ngươi nói xem, có phải rằng nhờ duyên phận đã được tu luyện từ kiếp trước, ta mới có thể để cho ta gõ cửa dược đường của ngươi..."
Chu Tử Thư giơ tay, ý muốn hắn ngừng nói, "Vậy bây giờ thì sao? Ngươi muốn trở về quê, hay là vẫn muốn lên kinh?"
Y nắm chặt ly rượu vừa mới uống cạn trên tay, nhìn Ôn Khách Hành, ánh mắt sáng rực như ánh trăng, giọt nước đọng lại trên cánh môi sáng bóng. Y chăm chăm quan sát Ôn Khách Hành, vô cùng tự nhiên, lại cực kì chắc chắn khẳng định, "Ta giúp ngươi."
Ôn Khách Hành hé miệng. dường như sắp nói điều gì đó, nhưng lại chỉ thở dài một hơi, yết hầu khẽ động một cái mới bắt đầu nói, "Giờ này lên kinh cũng đã vô dụng. Ngày mai chính là thi đình, ta đã bỏ lỡ, bây giờ chạy tới cũng chỉ là đến nhìn bảng vàng, xem phong thái của người khác."
"Về quê..." Giọng nói của Ôn Khách Hành yếu dần.
"A Nhứ, không giấu gì ngươi, cha mẹ ta mất sớm nhà chỉ còn lại mình ta, thuở nhỏ ta ăn cơm Bách gia mà lớn lên," Ôn Khách Hành kể, "Lần này lên kinh đi thi, chính là tiên sinh dạy ta đích thân thuyết phục bọn họ, gom góp tiền đưa ta lên đường. Mà nay ta thi cũng không đi, còn có mặt mũi nào trở về gặp bọn họ chứ?"
Chu Tử Thư nhíu mày, "Vậy cũng không phải là lỗi của ngươi."
Bây giờ Ôn Khách Hành đã hiểu được vài phần tính cách của Chu Tử Thư, cười nói, "A Nhứ, tuy nói như vậy, nhưng mà..."
Ôn Khách Hành ngừng nói, mãi mới tiếp tục, "Ta còn giấu một mảnh ngọc bội mẹ để lại, không bị bọn thổ phỉ cướp đi, A Nhứ, ngày mai ngươi chỉ cho ta hiệu cầm đồ, ta mang nó đi đổi, đa tạ ngươi đã thu nhận ta một đêm này, trong tương lai, ta nhất định mười lần, trăm lần..."
"Ngươi đúng là một kẻ kì lạ." Chu Tử Thư hỏi, "Ai nói ngươi phải đi?"
Ôn Khách Hành lấy làm lạ nhìn y, "A Nhứ..."
"Trước tiên cứ ở đây," Chu Tử Thư nói, "Ngày sau từ từ rồi nghĩ."
"Dược đường này lớn như vậy," Chu Tử Thư lại rót một ly rượu, "Thêm một người là ngươi cũng chẳng sao."
*
Ngày hôm sau, Ôn Khách Hành tỉnh dậy phát hiện mặt trời đã lên cao ba sào, đầu hắn vẫn còn hơi choáng váng, có thể là do tối qua uống hơi nhiều rượu. Kí ức cuối cùng của hắn dừng lại ở bàn đá bên trong sân viện, là ai đã đem hắn về giường?
Nghĩ đến đây, hắn thầm vui vẻ trong lòng, còn ai vào đây nữa, trong dược đường này chỉ có hai người, hắn uống rượu say quắt cần câu, dĩ nhiên là A Nhứ đỡ hắn vào ngủ.
Hắn vội đi tắm, sau đó đến sảnh trước tìm A Nhứ.
Ôn Khách Hành còn chưa tới sảnh đã nghe bên trong Ngọc Thiện Đường vọng ra tiếng than ai oán bi thương. Hắn đi vào sảnh, thấy bên trong kẻ đứng người ngồi, toàn bộ đều là bệnh nhân, cuối cùng khó khăn tìm một chỗ đứng lại.
Chu Tử Thư thấy hắn tới, đứng dậy khỏi án đi tới, nói, "Tới làm gì?"
Ôn Khách Hành trả lời, "Ở hậu viện lâu cũng nhàm chán chứ A Nhứ, ta tới nhìn ngươi chút." Chu Tử Thư nhíu mày trước lý do sứt sẹo của hắn, nhưng y dường như là tin vào nó, móc từ trong ngực áo ra một tấm khăn lụa, dặn dò, "Dùng thuốc xông đi, sau đó che miệng mũi lại, sợ rằng cái này là bệnh dịch."
Ôn Khách Hành ngoan ngoãn nghe lời cột khăn lụa lên, hỏi y, "Vậy sao ngươi không đeo?"
Chu Tử Thư liếc nhìn hắn, "Ta không cần."
Ôn Khách Hành đi sau Chu Tử Thư, nhìn mấy ca bệnh, phần lớn đều là sáng nay mới bắt đầu nhức đầu, nôn mửa, tiêu chảy, sốt cao không hạ, "Kỳ quái," Chu Tử Thư lẩm bẩm, "Nếu không phải là bệnh dịch, chẳng lẽ là bị hạ độc?"
Y mở mí mắt của vài bệnh nhân kiểm tra, "Làm sao có thể đầu độc cùng một lúc nhiều người như vậy chứ?"
Ôn Khách Hành nói, "Không bằng hỏi bọn họ xem, tối hôm qua đến nay đều ăn cái gì, đã đi qua nơi nào, nhà ở đâu? Nếu là bởi vì ăn phải cái gì có độc, thì hành tung của bọn họ, và cả thức ăn nên đồng thời xuất hiện mới được."
Chu Tử Thư gật đầu, lấy đến một xấp giấy, chia một nửa cho Ôn Khách Hành, "Chúng ta chia nhau đi hỏi, nhớ phải ghi chú lại trên giấy."
Gần nửa canh giờ sau, tất cả hành tung, nơi ở, thức ăn của bệnh nhân trong dược đường đều đã được ghi lại kĩ càng, Ôn Khách Hành nói, "Phần lớn những bệnh nhân này đều ở tại thành Đông, nhưng thức ăn..." Y kiểm tra từng tờ giấy, "Rõ ràng không có giống nhau chỗ nào."
"Bọn họ không ăn món ăn giống nhau," Ôn Khách Hành ngẫm nghĩ, "Vậy độc này làm sao hạ được?"
Chu Tử Thư nhìn chằm chằm mặt giấy, một lát sau mới lên tiếng, "Ai nói bọn họ không có ăn một món giống nhau?"
"Thành Đông không có sông, giếng nước cũng ít, mỗi ngày đều dùng nước từ thành Tây vận chuyển tới, đặt tại phòng chứa nước, cung cấp cho nhà trọ, tiệm rượu, dịch trạm sử dụng." Chu Tử Thư phân tích, "Thứ mà bọn họ đều cùng ăn, đó chính là nước"
Y cầm mảnh giấy đập vào ngực Ôn Khách Hành một cái, "Ta đi thành Đông một chuyến."
Đi được hai bước lại vòng về, y rút một bản y thư từ trên kệ sách xuống cũng dúi vào ngực hắn, dặn, "Trang thứ năm mươi sáu, thuốc nôn, sắc thuốc dựa theo liều lượng trong sách, mỗi người hai chén."
Ôn Khách Hành cầm y thư trên tay, gọi với theo bóng lưng y, "A Nhứ! Ê ê, A Nhứ! Khi nào thì ngươi về vậy!"
Chu Tử Thư đến phòng chứa nước ở thành Đông một phen kiểm tra thực hư, quả nhiên giống hệt như y nghĩ. Không phải là hạ độc, mà là có một con chuột chết ở trong chậu nước, xác chết của nó thối rữa đến vậy mà không ai phát hiện, mọi người uống phải nước này cho nên mới bị nôn, bị tiêu chảy.
Khi trở về, y nhìn Ôn Khách Hành bị hành hạ đến sứt đầu mẻ trán, thấy y quay lại lập tức kêu cứu, "A Nhứ! Nó không chịu uống!" Sau đó chỉ một đứa con nít ba tuổi đang khóc lóc, dáng vẻ tố cáo trông còn đáng thương hơn cả đứa nhỏ kia.
Chu Tư Thư móc hầu bao đưa cho hắn, nói, "Ngươi ra đường mua một ít kẹo và mứt ngọt về đây."
Ôn Khách Hành đưa chén thuốc cho y, ủy khuất đáp một tiếng rồi đi, Chu Tử Thư lấy một viên đường trắng từ trong tủ thuốc ra dụ dỗ đứa bé uống, sau đó chạy vào sắc thêm một mớ thuốc thanh nhiệt giải độc, tiếp tục phân phát cho bệnh nhân trong dược đường.
Y đang bận bịu, Ôn Khách Hành đã quay trở lại, mang theo một túi kẹo mứt mà y yêu cầu, rồi móc thêm mấy cái bánh bao đưa cho y, "Ngươi còn chưa ăn cơm trưa, chắc là đói bụng rồi ha."
Chu Tử Thư ngạc nhiên một chút mới nhớ ra là còn có chuyện ăn cơm trưa. Hiện tại mặt trời đã về phía Tây, cách chuông giờ ngọ đã hai giờ, y có hơi phiền muộn, làm sao lại không nhớ đến chuyện này, áy nói nói với Ôn Khách Hành, "Ta không có đói, ngươi ăn đi."
Ôn Khách Hành nói, "A Nhứ, ta cũng mua cho ngươi rồi này."
Chu Tử Thư lần nữa từ chối, "Chia phần của ta ra đưa cho bọn họ ăn, có thể ăn được liền ăn."
Ôn Khách Hành nghiêng đầu nhìn những bệnh nhân kia một chút, lại nhìn Chu Tử Thư một chút, đáp ứng, "Vậy ta để lại cho ngươi một cái."
Chu Tử Thư ừ một tiếng, muốn nói gì đó, nhưng đúng lúc có một phụ nhân gọi y, "Chu đại phu, con ta sao lại sốt rồi?" Cho nên y liền chạy qua bên đó.
Y bận bịu đầu tắt mặt tối, tiễn bớt bệnh nhân về, chỉ còn lại mấy người vừa mới uống thuốc phải giữ lại quan sát, cuối cùng cũng có thể rảnh rỗi một lúc, chỉ thấy mặt trời đã hoàn toàn chìm dần về phía đằng Tây, biến mất sau rặng núi.
Y nhớ lại cái gì, nghĩ, Ôn Khách Hành thì sao? Vừa nghiêng đầu đã thấy hắn ngồi trên bậc thềm của dược đường, cầm trên tay nửa cái bánh bao ăn còn dư, xé mấy miếng ném cho chó ăn.
Con chó kia Chu Tử Thư đã từng gặp, thậm chí còn khá thân quen, những khi trời mưa nó thường đến trú mưa dưới mái hiên của dược đường, Chu Tử Thư không bao giờ đuổi nó đi.
Dĩ nhiên là hiện tại nó cũng đã quen với Ôn Khách Hành, cúi đầu gặm nhấm bánh bao, cái đuôi lắc lắc vô cùng uy vũ.
Ôn Khách Hành vuốt ve nó, cười nói, "Đói bụng đến vậy sao? Có nóng lòng cũng không được đi trộm bánh bao đâu biết chưa."
Chu Tử Thư đi về phía hắn, thấy Ôn Khách Hành lại ngắt thêm một miếng bánh, đặt trong lòng bàn tay để nó chạy đến ăn, hắn thủ thỉ, "Vật nhỏ, sau này đừng đi trộm bánh bao của người khác nữa, coi chừng bị người ta bắt đi đó."
Chu Tử Thư dừng bước chân, đứng yên tại chỗ.
Lúc này Ôn Khách Hành mới nhìn thấy y, "A" một tiếng, lấy bánh bao từ trong ngực áo ra đưa cho y, "A Nhứ, bánh bao giữ lại cho ngươi này."
Thời gian, Chu Tử Thư từng cảm thấy, thứ mà y không sợ nhất, chính là thời gian. Trong núi cỏ cây tuần hoàn nở tàn, một sớm một chiều, mấy năm, mấy thập niên, mấy trăm năm, đối với y không có quá nhiều sự khác biệt, đều là nhìn một mặt trời mọc, một mùa hoa nở, một mùa lá rơi, chỉ có người phàm mới sẽ cảm thấy thời gian trôi quá nhanh, thời gian trôi quá chậm, hoặc là thời gian không kịp tới đúng lúc.
Cho đến khi y từng để nó vuột mất một lần.
Chu Tử Thư vốn cho rằng, mạng sống của người phàm giống như một đóa hoa vậy, chỉ trong một cái chớp mắt đã tàn, sau đó mới phát hiện ra, hoa mỗi năm đều sẽ nở rộ một lần, nhưng mạng của con người, một khi đã tàn thì chính là tàn, không thể sống lại lần nữa.
Thời gian y chờ đợi trong tòa thành này cũng đã từng nghĩ, dù gì đi chăng nữa thì đời trước y cuối cùng cũng đã bỏ lỡ, y thiếu tiểu công tử một cái mạng. Nhưng người mà đời này y chờ đợi là ai? Có lẽ là một người khác, ai cũng không phải là người từng cứu y.
"A Nhứ," Ôn Khách Hành gọi y, "A Nhứ?"
Hắn đứng lên, đi về phía Chu Tử Thư, nụ cười dịu dàng, trên gò má có một nốt ruồi nhỏ, hỏi, "Đang nghĩ gì vậy?" Chu Tử Thư giật mình, dường như đang trở về ngày đó, khi ấy y vẫn là con rắn nhỏ chưa biết hóa thành người, cuộn tròn trong lồng, được tướng quốc công tử mang ra đặt trên đầu gối.
"Rắn nhỏ rắn nhỏ, ngươi đừng nóng giận," tướng quốc công tử nói, "Ta chỉ là cố tình lừa hắn thôi, lời nói kia khiến ta vừa nghe đã thấy ghét. Thật ra thì ta rất là thích ngươi luôn đó."
"Nhưng mà cha nói, chính là bởi vì thích, cho nên phải để cho ngươi đi, để ngươi đi, nếu như ngươi cũng thích ta, thì có thể cả đời cũng sẽ nhớ đến ta." Tướng quốc công tử giải bày, "Bây giờ ta mang ngươi lên núi, thả ngươi đi, nhưng mà ngươi phải nhớ ta, phải nhớ cả đời mới được."
Hắn trả bạch xà vào lồng, nhìn nó cười cười, trên gò má có một nốt ruồi nhỏ, "Ta tên là Chân Diễn, ngươi có nhớ hay không?"
Chu Tử Thư lẩm bẩm gì đó, Ôn Khách Hành nghe không rõ, xích lại gần hỏi, "A Nhứ, ngươi nói gì vậy?"
"Nhớ," Chu Tử Thư trả lời, y chớp mắt mấy cái, tựa như vừa bừng tỉnh khỏi cơn mộng, nhìn về phía Ôn Khách Hành, "Là ngươi," Chu Tử Thư mừng rõ, "Ta nhớ rồi."
tbc.
==
Ngọc Bồ Tát Chu Nhứ phảng phất như trăng phiêu diêu như tuyết ~~~