Tài khoản cá nhân của Lục Yến rất ít khi đăng công bố một cái gì đó, bình thường đều là tập đoàn Lục thị có hoạt động gì lớn thì hắn mới chuyển tiếp thôi, nhưng không đăng gì không có nghĩa là hắn không quan tâm.
Chỉ là đây là lần đầu tiên thấy hắn đăng bài kiểu như vầy, huống chi còn là công khai chú ý một người nào đó như vậy.
Lận Nặc, sao lại là Lận Nặc?
Cái tên này dạo gần đây xuất hiện quá nhiều rồi.
Không phải trước đây cậu là người vô hình trong TSZY sao, sao bây giờ được ký hợp đồng với Đường Giác của giải trí Thượng Đô, sau đó còn được chủ tịch Lục thị đích thân đăng bài tương tác, rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra?
Nhất thời trên mạng đều bàn luận sôi nổi về những tin tức này.
Chương Hải nhìn bài đăng của Lục Yến, suýt chút nữa nhồi máu cơ tim.
Một giây trước gã còn cho rằng Lận Nặc là một tên vô dụng, có thể trèo lên được Lục Yến thì đã sao, cũng chỉ là chơi đùa cho vui mà thôi, nhưng giây tiếp theo gã đã bị vả mặt bởi Lục Yến đã dùng hành động để chứng minh hắn vẫn có thể cho Lận Nặc nhiều hơn nữa.
Là một người đại diện, dù là gã không bằng Đường Giác, nhưng gã cũng biết chỉ cần một bài đăng này của Lục Yến thôi đã tốt hơn bất kỳ chiến lược marketing nào.
Là một trong số Alpha hàng đầu đặc biệt đế quốc, thân phận và lai lịch của Lục Yến không phải là điều mà người bình thường có thể sánh được. Một bài đăng tùy ý của hắn cũng đủ để khiến người dân toàn đế quốc chú ý đến Lận Nặc.
Ngay khi Chương Hải cảm thấy mình đang bị Lận Nặc chơi xỏ, các nhà lãnh đạo cấp cao của Nhạc Huy cuối cùng cũng gọi gã vào văn phòng.
Có điều vừa mới bước vào, một cái ly bay vèo về phía gã: "Chương Hải, con mẹ nó anh nói rõ ràng cho tôi biết chuyện gì đang xảy ra, không phải Lận Nặc là người trong tay anh sao? Theo anh hai năm mà anh lại không biết cậu ấy quen biết Lục Yến à?"
Chương Hải bị mắng đến toát mồ hôi lạnh, vội vàng giải thích: "Thưa sếp, lúc trước tôi đã nói với anh rồi, cậu ấy kết thúc hợp đồng chính là vì Lục Yến, lúc đó anh cũng có nói gì đâu..."
"Anh nói với tôi cái gì hả, anh có nói Lục Yến có thể đăng một bài riêng cho cậu ấy sao? Bọn họ có quan hệ gì với nhau? Anh nói rõ ràng cho tôi biết hai người họ có quan hệ gì với nhau hả?"
Chương Hải cũng muốn biết rốt cuộc họ có quan hệ gì với nhau, nếu đơn thuần chỉ là mối quan hệ kim chủ thì sao có thể làm đến mức này?
"Vô dụng, anh chính là đồ vô dụng, cho anh một cây vàng to như vậy mà anh không dùng, còn khăng khăng đi nâng đỡ tên ngu ngốc kia."
Chương Hải bị mắng nhiếc thậm tệ nhưng gã cũng chỉ có thể cắn răng chịu đựng thử thăm dò nói: "Thưa sếp, nếu bây giờ mọi chuyện đã như vầy rồi, chúng ta cũng hết cách, vậy nên chúng ta phải mau chóng giải quyết chuyện của Trình Khiêm đi thôi, nếu tiếp tục nữa thì hình tượng của công ty sẽ bị tổn hại, sếp thấy chúng ta..."
"Cái đồ được việc thì ít hỏng việc thì nhiều, công ty sẽ đứng ra giải thích chuyện này. Tôi nói cho anh biết, nếu anh không nâng nổi Trình Khiêm thì anh biết tay với tôi, cút đi!"
Chỉ chờ có câu này, Chương Hải cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm, bây giờ trong tay gã chỉ có Trình Khiêm là có tiếng tăm lớn nhất, vì vậy gã chỉ có thể cắn răng nâng đỡ Trình Khiêm, hy vọng Trình Khiêm có thể tranh giành được chút danh tiếng cho gã.
Nếu không bọn họ đều xong đời.
Trình Khiêm vẫn đang nóng lòng đợi tin tức của Chương Hải, bây giờ trên mạng có rất nhiều lời mắng chửi gã, nếu vẫn không chịu giải quyết thì fan của gã sẽ chẳng còn ai nữa mất.
Lúc Chương Hải gọi điện đến, gã gần như bắt máy ngay lập tức: "Anh Chương, sao rồi? Công ty nói gì?"
Nghe giọng nói hoảng loạn bất an ở đầu bên kia điện thoại, lần đầu tiên Chương Hải cảm thấy Trình Khiêm đúng là gối thêu hoa*, đẹp chứ không dùng được, nếu như trước đây người gã nâng đỡ là Lận Nặc, vậy có thể không lâu sau gã đã có thể ngồi ăn cùng với Đường Giác rồi. Nghĩ như vậy, giọng nói của gã cũng lạnh nhạt hơn nhiều: "Công ty sẽ đứng ra giải quyết, trong khoảng thời gian này cậu tém lại chút đi. Dạo này có một chương trình giải trí do mấy công ty đồng sáng lập, để tôi giành thử xem xem có thể đưa cậu vào làm khách mời hay không."
*绣花枕头: ví với những người chỉ có hình dáng bên ngoài không có học thức tài năng.
"Chỉ là khách mời thôi hả?" Trình Khiêm không cam lòng nói.
"Với tình hình hiện tại của cậu, được làm khách mời đã là tốt lắm rồi, còn ở đó mà nghĩ mấy chuyện hão huyền."
Mắng Trình Khiêm một trận, Chương Hải không đợi bên kia phản ứng đã thẳng tay cúp máy.
Lận Nặc không biết bởi vì chuyện của mình mà trong lòng người đại diện cũ của cậu cảm thấy hối hận. Lúc này cậu đang rất kinh ngạc khi nhìn thấy bài đăng của Lục Yến.
Cú sốc này cũng giống như hầu hết cư dân mạng, Lục Yến làm sao có thể nói cố lên với cậu, hay là còn đăng công khai như vậy, nhưng câu trả lời cho câu hỏi này, có lẽ chỉ có Lục Yến mới có thể trả lời được.
Nhưng có ai dám đi hỏi một câu tại sao không?
Lận Nặc là người trong cuộc cũng không dám, cùng lắm là cậu trả lời cảm ơn với Lục Yến thôi, còn những nghi ngờ còn lại cậu chỉ đành nuốt vào trong bụng.
Vốn tưởng rằng bên Lục Yến sẽ không trả lời cậu, nhưng không ngờ cậu vừa để điện thoại xuống thì đã truyến đến tiếng thông báo tin nhắn.
Lục Yến: "Em biết đây là tài khoản của tôi à?"
Lận Nặc sững người: "Em có thêm biệt danh cho cậu chủ Lục ạ."
Tên ban đầu của Lục Yến là một chữ in hoa "L", ảnh avatar là ảnh ngẫu nhiên của hệ thống.
Vì vậy sau khi hai người kết bạn với nhau, Lận Nặc thay đổi ghi chú thành "Cậu chủ Lục" vừa đơn giản vừa tự nhiên.
Có điều từ khi hai người kết bạn thì chưa nhắn tin cho nhau bao giờ, thế nên đây là lần đầu tiên hai người nhắn tin với nhau.
Lục Yến nhìn câu trả lời nghiêm túc của bé Omega, nhưng đáng tiếc là cậu không hiểu mục đích thật sự của câu hỏi của hắn, rằng hắn hy vọng sau này Lận Nặc có thể gửi nhiều tin nhắn cho hắn hơn.
Lục Yến: "Em sửa lại thành cái gì?"
Lận Nặc trầm tư, sau đó gửi ảnh chụp màn hình cho Lục Yến.
Nhìn ba chữ "Cậu chủ Lục", Lục Yến cảm thấy mình đúng là không nên mong đợi quá nhiều: "À phải rồi, có phải tôi cũng nên sửa ghi chú cho em không? Em cảm thấy tôi nên gọi là gì đây?"
Lận Nặc nhìn chằm chằm vào tin nhắn này một lúc lâu, cậu không hiểu vì sao chủ đề tán gẫu lại thành thế này, ý của cậu chủ là muốn cậu nghĩ ra một cái tên để đặc biệt danh hả?
Nhưng trong khoảnh khắc cậu do dự này, Lục Yến đã gửi cho cậu một tấm ảnh chụp màn hình.
Bấm vào hình ảnh, cậu nhìn thấy ngay tên ban đầu trong thông tin tài khoản cá nhân của cậu đã được đổi thành "Bé ngoan".
Vốn là hai chữ rất bình thường nhưng không hiểu sao khi kết hợp lại với nhau lại tăng thêm sự mập mờ.
Hai má Lận Nặc không khỏi nóng lên, nhìn chằm chằm ba chữ kia hồi lâu mà vẫn không biết nên trả lời thế nào, nhưng Lục Yến ở bên kia lại không đợi được nữa: "Như vậy được không em?"
Lận Nặc chống cằm lên đầu gối, vành tai hồng hồng, trả lời Lục Yến: "Dạ."
Mặc dù chỉ có một chữ, nhưng đáy mắt Lục Yến lại hiện lên ý cười, có lẽ bé Omega đã bị ghẹo đến không biết nên trả lời hắn như thế nào.
Nhất định rất dễ thương, biết đâu còn đỏ mặt nữa.
Sau khi Lận Nặc gửi chữ "Dạ" này hồi lâu vẫn không thấy bên kia trả lời lại, trong lòng cậu bỗng rối bời, có phải thái độ của cậu quá lạnh nhạt nên khiến cậu chủ không vui không?
Cậu có nên nói chút gì đó không?
Nhưng cậu không muốn tiếp tục chủ đề này, nếu tiếp tục nữa cậu cảm thấy mình không đối phó nổi.
Thế là cậu đành phải thay đổi câu chuyện hỏi: "Cậu chủ ơi, hôm nay cậu chủ có tan làm đúng giờ không ạ?"
Lục Yến vốn cho rằng Lận Nặc sẽ không gửi tin nhắn nữa, nhưng khi nhìn thấy tin nhắn đó, ý cười trong mắt hắn càng tươi hơn, hắn phát hiện Lận Nặc luôn vô tình mang đến cho hắn một ít bất ngờ.
Lục Yến: "Nếu hôm nay tôi tan làm đúng giờ thì sẽ có thưởng à?"