Lời Lê Gia Bảo nói ra khiến Lâm Tử Sâm giật mình, anh quay sang nhìn cậu, chưa kịp nói gì đã thấy cậu bật cười to.
“Tôi đùa thôi, anh cũng không có lỗi gì với tôi thậm chí còn cứu mạng tôi, cùng chết cái gì chứ?”
Lâm Tử Sâm nhíu mày nhìn cậu, trong lòng vô cùng bất an.
“Gia Bảo, mọi chuyện rồi sẽ qua đi, chúng ta còn có bé Đậu cần chăm sóc, thằng bé sẽ đáng thương thế nào nếu trở thành trẻ mồ côi chứ?”
Lâm Tử Sâm không dám nói bản thân cần cậu đến mức nào mà là lôi bé Đậu ra để làm cậu mũi lòng, anh hy vọng cậu sẽ nghĩ cho con trai mà quên đi suy nghĩ tiêu cực.
Chỉ là ánh mắt của Lê Gia Bảo nhìn về phía xa xăm, khóe môi cong lên một nụ cười vô cùng khó coi.
“Tôi đã giao phó bé Đậu cho cha mẹ nuôi dưỡng rồi, nếu anh còn sống không cần phải bận tâm nó mà có thể tái giá cưới một omega tài giỏi, sau đó cùng người nọ sinh thật nhiều con cái.”
Tay lái của Lâm Tử Sâm run lên, anh không hiểu cậu nói còn sống nghĩa là gì, hơn nữa cậu kêu anh tái giá sao?
“Em đừng nói bậy bạ, cả đời này anh chỉ yêu một mình em, về gia anh còn muốn chôn một chỗ với em nữa.”
Lê Gia Bảo thở dài như trút đi gánh nặng.
“Chỉ e là không được rồi.”
Lâm Tử Sâm cảm thấy trạng thái của Lê Gia Bảo không ổn muốn dừng lại ven đường trấn an cậu, nhưng khi anh đạp chân thắng lại phát hiện nó không hoạt động.
Anh hoảng hốt điên cuồng đạp nhưng xe vẫn chạy băng băng về phía trước, với tốc độ này, khi chạy qua khúc cua sẽ rất nguy hiểm.
Lê Gia Bảo đột nhiên giơ tay vuốt ve gương mặt của anh, giọng run run:
“Anh là alpha, lại là quân nhân nên dù xe có rơi xuống thác nước cũng sẽ sống sót, còn tôi thì chết chắc rồi. Lần này coi như anh tiễn tôi một đoạn đường cuối cùng đi.”
Hốc mắt của Lâm Tử Sâm đỏ hoe, tâm trí vốn trấn định của anh cũng trở nên hỗn loạn, anh cố gắng giữ bình tĩnh nhẹ giọng van nài:
“Gia Bảo, phía trước có một dãy bụi cây, em mở cửa nhảy vào đó được không? Xin em, anh thật sự không thể mất em, anh sẽ điên mất.”
Nói đến đây nước mắt anh trào ra, Lê Gia Bảo thấy anh khóc môi lại cong lên, sau đó rướn người hôn lên mặt anh một cái, nói:
“Cảm ơn anh đã xuất hiện để tôi được yêu anh.”
“Không, Gia Bảo, anh cầu xin em mà.”
“Cảm ơn anh…”
Lê Gia Bảo ôm lấy cổ của Lâm Tử Sâm, đầu dựa vào vai anh, biểu cảm trên mặt thật thư thái như trút được gánh nặng.
Tử Sâm, em yêu anh. Vĩnh biệt.
Rầm!
Chiếc xe lao ra khỏi thanh chắn lao thẳng xuống thác nước.
Trong lúc rơi xuống, Lâm Tử Sâm ôm chặt Lê Gia Bảo nhưng cú va đập vẫn khiến anh choáng váng, máu tươi che kín tầm mắt, cảnh vật mờ dần.
Ôm Lê Gia Bảo đã không còn cử động vào lòng, Lâm Tử Sâm dùng hết sức lực cuối cùng bơi vào bờ.
Đá tảng lởm chởm cắt vào da thịt, đau đớn trên thân thể không khiến anh tuyệt vọng bằng người trong lòng rất có thể đã không còn hơi thở.
“Gia Bảo… đừng bỏ rơi anh…”
Lâm Tử Sâm lê lết được vào vùng nước nông thì lập tức gục xuống, trước khi hoàn toàn bất tỉnh nhân sự, anh nhìn thấy một đôi giày đen.
Dạ Phong bế Lê Gia Bảo lên, nhìn Lâm Tử Sâm đã hôn mê trước mặt, anh ta rút súng ra chĩa thẳng vào đầu của anh.
“Cuối cùng anh cũng bị tôi giết, chậc, thật đáng tiếc.”
Kẻ địch mạnh như vậy vẫn bị anh ta giết.
Dạ Phong chuẩn bị bóp cò, đột nhiên phía sau vang lên tiếng hô lớn:
“Xe của thiếu tướng bên này, có lẽ người đã trôi về phía vùng nước nông, mau qua đó tìm.”
Là một đám lính nhận được tin tức Lâm Tử Sâm gặp nạn lập tức chạy tới ứng cứu, Dạ Phong nhíu mày, sau đó thấp giọng chửi thề một tiếng rồi thu súng ôm Lê Gia Bảo nhanh chóng rời khỏi hiện trường.
Dạ Phong mang Lê Gia Bảo lên máy bay trực thăng nhanh chóng rời khỏi đế quốc, lần này anh ta tuyệt đối sẽ không để mất cậu thêm lần nào nữa.
Phi cơ bay thẳng đến một tòa lâu đài nằm sâu trong rừng rậm thuộc địa phận của khu vực tự trị.
Lê Gia Bảo đã được Dạ Phong cứu về từ tay tử thần, anh ta là bác sĩ thiên tài của đế quốc, anh ta có thể giết người cũng có thể cứu người, chết hay không đều phải do anh ta quyết định.
Dạ Phong đặt Lê Gia Bảo lên giường, sau đó gắn một loạt dây điện lên người cậu, toàn bộ chỉ số cơ thể của cậu đều hiện lên trước mặt anh ta.
Dạ Phong si mê nhìn cậu, tình yêu trong mắt như muốn tràn ra ngoài.
Leng keng…
Đột nhiên từ trong cái hộp thủy tinh trước mặt phát ra tiếng động, Dạ Phong ngẩng đầu lên nhíu mày nhìn cô em gái không chịu an phận của mình.
Anh ta tiến về phía Dạ Nguyệt, hiện tại cô ta đã bị chặt hết tay chân và được nuôi trong một chiếc khoang chứa bằng thủy tinh.
Dạ Nguyệt được mặc một chiếc váy công chúa màu trắng, đầu đeo nơ trông cứ như một con búp bê và cô ta đã bị anh trai của mình biến thành một con búp bê thật sự.
Cô ta nhìn Dạ Phong với ánh mắt cầu xin, cho đến tận bây giờ cô ta vẫn chưa thể tin anh ta có thể ra tay tàn nhẫn như vậy với mình.
Sống trong hình hài người không ra người quỷ không ra quỷ lại còn bị đặt một chỗ nhìn anh ta ân ái với Lê Gia Bảo, cô ta thà chết đi còn hơn.
Dạ Phong hài lòng nhìn tác phẩm của mình, khóe môi khẽ cong.
“Em thế này trông rất ngoan, giống như lúc nhỏ vậy.”
Anh ta đã hứa trả công bằng cho Lê Gia Bảo và đã thực hiện được, đứa em gái này càng lớn càng khiến người ta phiền lòng, bây giờ quá tốt, cô ta chỉ có thể ngoan ngoãn sống trong lồng kính mà thôi.
“Em sẽ không cô đơn đâu, rất nhanh thôi Gia Bảo sẽ tới làm bạn với em.”
Anh quay trở về giường của Lê Gia Bảo, sau đó vuốt ve tay chân của cậu, mặc dù trong lòng rất tiếc nuối, nhưng mà vì phòng ngừa cậu lại bỏ trốn, anh chỉ có thể biến cậu thành một con búp bê.
Dạ Nguyệt vốn đang đau đớn tuyệt vọng, vừa nghe Dạ Phong nói xong trong lòng lại nổi lên sự khoái trá.
Đúng! Nên như thế! Lê Gia Bảo phải tàn phế sống không được chết không xong như cô ta!
Khóe môi của cô ta cong lên, cả khuôn mặt trở nên vặn vẹo hung tàn.
Lê Gia Bảo! Tao chờ mày làm bạn đấy.
…
Tại bệnh viện đế quốc, việc đầu tiên sau khi Lâm Tử Sâm tỉnh lại đó chính là kêu gào muốn gặp Lê Gia Bảo.
David vội ngăn anh lại, khuyên nhủ:
“Vết thương của ngài vẫn còn nguy hiểm, không nên kích động như vậy.”
Lâm Tử Sâm tóm lấy David, hỏi:
“Gia Bảo sao rồi? Em ấy có ổn không?”
David mím môi, sau cùng thở dài nói:
“Phía cứu hộ vẫn chưa tìm được phu nhân, đoán là lành ít dữ nhiều rồi.”
“Không thể nào.”
Lâm Tử Sâm hét to:
“Rõ ràng tôi đã ôm em ấy vào lòng rồi mới ngất đi, tại sao lại nói không tìm được? Các người dám giấu vợ của tôi đi à?”
David bất lực nhìn Lâm Tử Sâm nổi điên, anh ấy biết rõ thiếu tướng yêu vợ mình đến mức nào, không chấp nhận được việc cậu đã chết cũng bình thường thôi.
“Thiếu tướng, lúc đội cứu hộ tới chỉ nhìn thấy một mình ngài, rất có thể lúc ngài rơi xuống thác nước đã bị đập trúng đầu rồi sinh ra ảo giác mình đã cứu được phu nhân.”
Lâm Tử Sâm ôm đầu liên tục phủ nhận:
“Không thể nào, tôi đã cứu được Gia Bảo rồi, không phải ảo giác đâu.”
David đặt tay lên vai anh, mím môi chân thành nói:
“Xin ngài nén đau thương.”