Ôm Tôi Nhé Cô Gái Bé Nhỏ

Chương 821





Chương 821

“Em chắc chắn là tới để đưa cơm?” Hoàng Trường Minh liếc mắt nhìn hộp cơm.

“Đúng vậy!” Lâm Ngọc Anh ậm ừ gật đầu.

Hoàng Trường Minh lại không chịu buông tha cho cô dễ dàng như vậy, cúi người ngồi bên cạnh cô, ánh mắt sâu xa đầy ẩn ý: “Không phải tới bắt gian?”

Bị anh nói trúng tim đen, Lâm Ngọc Anh xấu hổ đỏ mặt, nhỏ giọng thì thầm nói: “Thật ra, làm gì phải nói ra rõ ràng như vậy.”

Khỏe môi Hoàng Trường Minh khế nhếch lên.

Lâm Ngọc Anh xấu hổ cúi mặt xuống, mở hộp cơm để trước mặt anh, có điều động tác có hơi mạnh, đầu gối cô duỗi ra, có chút đau khiến cô khẽ rên lên một tiếng.

“Làm sao vậy?” Hoàng Trường Minh nhíu mày hỏi. Lâm Ngọc Anh duỗi tay ra xoa xoa, nuốt một ngụm nước bọt, sau đó đành phải nói ra sự thật: “Vừa rồi chạy gấp quá nên bị ngã.

Nghe thấy vậy, Hoàng Trường Minh cười vang lên, tiếng cười tràn ngập văn phòng.

Mặt khác, ở bên phòng họp, tất cả mọi người đã rời đi hết chỉ còn lại một mình Lê Tuyết Trinh cứ mãi đứng chôn chân một chỗ.

Trên mặt cô ta không có bất kỳ biểu cảm gì nhưng thật ra đôi tay giấu dưới làn vảy đã nằm chặt thành quyền từ lâu, cô ta xoay người cầm túi xách ở trên ghế lên, sửa sang lại tóc tại một chút, khẽ cười nhẹ lộ ra hai chiếc má lúm đồng tiền, sau đó ưu nhã rời khỏi phòng họp.

Khi đi qua bàn thư ký, mọi ánh mắt đều đổ dồn vào người cô ta.

“Người kia không phải cô Lê Tuyết Trinh sao?”

“Đúng vậy! Có điều, bây giờ cô ta không phải vợ sắp cưới của Tổng giám đốc Minh nữa nhưng lại rất biết làm người ta thương tình, cô biết không trong suốt cuộc họp vừa rồi, ánh mắt cô ta luôn chăm chú nhìn Tổng giám đốc Minh, đáng tiếc là Tổng giám đốc Minh không hề để ý đến cô ta!”

“Nhưng mà hiện tại trong lòng Tổng giám đốc Minh chỉ có một mình cô Ngọc Anh thôi, cô còn nhớ cái lần hai người bọn họ ở trong phòng làm việc một lúc lâu không, sau khi cô Ngọc Anh ra ngoài mặt đỏ bừng lên, miệng còn hơi sưng, hơn nữa tôi còn nghe được Phan Duy nói là cô Ngọc Anh đến rồi, Tổng giám đốc Minh sẽ bỏ mặc cô ta thôi! Chậc chậc!”

Trên mặt Lê Tuyết Trinh vẫn duy trì vẻ tươi cười.

Những tiếng buôn dưa lê truyền đến, từng câu từng chữ cô ta đều có thể nghe được rõ ràng nhưng cũng không rảnh đi chất vấn từng người, chỉ có thể duy trì biểu cảm bình tĩnh, khí chất ưu nhã, nụ cường ngày càng sâu hơn, ra vẻ không hề nghe được gì.

Một nhóm nhân viên nữ còn đang thì thầm to nhỏ, quay đầu lại thì đã thấy Phan Duy đứng đó.

“Trợ lý Duy!”

Ngay lập tức cả đám cúi đầu, sợ đến mức hồn xiêu phách tán: “Xin lỗi, trợ lý Duy! Không phải chúng tôi cố ý, mong anh đừng nói cho Tổng giám đốc Minh, mong anh bỏ qua cho chúng tôi, chúng tôi nhất định sẽ không tái phạm nữa!”

Trước đó, Hoàng Trường Minh đã ra lệnh rõ ràng, nếu ai còn dám ngồi lê đôi mách trong công ty thì sẽ nhận lấy hậu quả rất nghiêm trọng. Chỉ có điều bẩm sinh phụ nữ đã có tính thích buôn chuyện rồi, bình thường họ đều bàn tán sau lưng người ta mà thôi, chứ không dám trắng trợn đến vậy.

Đám nhân viên nữ vừa nhìn thấy Lê Tuyết Trinh đã không nhịn được tiếp tục bàn tán vài câu. Họ không ngờ rằng bản thân lại bị tóm ngay tại trận. Lúc cả đám đang thấp thỏm sợ mình bị đuổi việc, Phan Duy lại xua tay nói: “Yên tâm đi, lần này coi như tôi bỏ qua cho mấy người!”

Không phải anh ấy từ bi nên mới làm như vậy. Phan Duy đưa mắt nhìn về hướng văn phòng, anh ấy cười. Nếu ông chủ mà nghe được những lời buôn chuyện của bọn họ, chắc hẳn tâm trạng cũng sẽ tốt hơn một chút. Lê Tuyết Trinh nhẹ nhàng bước từ trong tòa nhà của Hoàng Oanh ra, lên thẳng chiếc xe Limousine đỗ ở ven đường.


TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv