Ôm Tôi Nhé Cô Gái Bé Nhỏ

Chương 804





Chương 804

“Ừ” Lông mày của Hoàng Trường Minh rủ xuống, đôi mắt sâu thẳm tựa như muốn hút xoáy cô vào sâu trong đó, lần đầu tiên anh phân tích bản thân khi đối diện với cô: “Cả anh và em đều rất rõ ràng về mối quan hệ của chúng ta bắt đầu như thế nào, sau khi giao dịch đã kết thúc. Là anh không chịu buông tay và dây dưa không rõ với em, phải đề nghị qua lại thì em mới chịu đồng ý, nhưng trong suốt thời gian qua, anh vẫn luôn dùng những biện pháp mạnh và độc đoán để giữ em ở bên cạnh anh, trong mối quan hệ này em vẫn luôn ở trong trạng thái bị động.”

“Trước kia trong lòng của em có Nguyễn Phong. Nếu không phải do anh ép buộc, thì có lẽ em đã chọn anh ta rồi, vậy nên đương nhiên anh sẽ sợ hãi, bởi vì em chưa bao giờ chủ động bày tỏ tình cảm của mình dành cho anh, thậm chí còn chưa từng nói một lời thích nào cả.”

Nói xong lời cuối cùng, giọng nói của anh vừa trầm lại vừa thấp, còn mang theo sự tủi thân. Lam Ngọc Anh vẫn đang trong trạng thái ngơ ngác.

Cô chưa từng nghĩ rằng trong lòng anh sẽ nghĩ như vậy.

Rõ ràng thoạt nhìn thì có vẻ anh rất hăng hái, bày mưu tính kế không có gì là anh không thể khống chế được, khi đối mặt với bất cứ điều gì, anh vẫn có thể giữ bình tĩnh giải quyết hết mọi chuyện, nhưng khi đối mặt với cô, anh lại không còn tự tin như vậy được nữa, trong lòng vẫn sẽ cảm thấy sợ hãi.

Nhưng nghĩ kỹ lại thì hình như cô thật sự chưa từng bày tỏ tình cảm với anh.

Từ trước đến nay cô cũng đã quen với tình cảm bá đạo của anh, hơn nữa xét theo tính cách, cô đều dịu dàng ngoan ngoãn đi theo bước chân của anh, thậm chí trong lúc vô tình, anh cũng đã từng nói lời thích cô.

Nhưng mà, tại sao anh lại không biết, mặc dù anh có bá đạo và kiên cường đến đâu, thì sau khi giao dịch giữa hai người kết thúc, nếu trong lòng cô không có chút cảm xúc nào với anh thì làm sao có thể đồng ý qua lại với anh được chứ!

Lam Ngọc Anh cảm thấy buồn cười, nhưng trong lòng cô lại cảm thấy chua xót và mềm mại.

“Đồ ngốc”

Cô ngẩng đầu, nhẹ nhàng mắng một câu.

Đây là câu mà trước đây Hoàng Trường Minh hay mắng cô, khi sắc mặt của anh dần dần đen lại như đít nồi, cô đột nhiên nói: “Em yêu anh!”

Hoàng Trường Minh vốn đã đen mặt, đột nhiên anh nghe thấy cô nói câu kia. Trong lúc nhất thời lại thành sững sờ, có vẻ hơi buồn cười.

Ánh mắt anh sáng rực, dường như anh bị ba chữ ngay thẳng kia làm khiếp sợ, vả lại có chút không dám tin.

Yết hầu anh nhấp nhô lên xuống, giọng nói như bị cướp mất nên không phát ra tiếng được.

Lam Ngọc Anh biết anh muốn hỏi gì, cô cười nhìn hình ảnh mình phản chiếu trong hai con ngươi đen nhánh rồi say sưa lập lại: “Hoàng Trường Minh, em yêu anh”

Có thể đây là lần đầu tiên cô bày tỏ tình cảm với anh thẳng thừng như thế này.

Làm sao có thể không sợ xấu hổ, trên mặt cô đã rất nóng, cô dứt khoát củi đầu chôn mặt trong lòng anh, chỉ để lộ ra hai lỗ tại hồng hồng.

Cuối cùng thì Hoàng Trường Minh cũng tìm thấy giọng nói của mình, anh ôm cô thật chặt: “Ngọc Anh, em có thể lặp lại lần nữa không?” Thật ra không chỉ riêng gì bốn năm trước, cho tới hôm nay thì ở sâu trong lòng anh cũng có chút sợ hãi. Mặc dù anh chưa từng lộ ra gì quá lố, nhưng anh sợ cô vì chuyện của con trai nên mới bằng lòng ở bên cạnh mình một lần nữa.

Như thế thì đã sao, anh chỉ cần cô có thể ở bên mình là đủ. Nhưng vừa mới nghe được ba chữ kia, trong lòng anh bị khuấy động thật lâu khó mà bình tĩnh.

“Không nói.” Lam Ngọc Anh lắc đầu không đồng ý.

Sau đó mặc kệ anh uy hiếp dụ dỗ ra sao, cô cũng không chịu nói lại.

Lam Ngọc Anh bị anh dùng sức mạnh rất lớn ôm vào lòng, cô nghe thấy nhịp tim anh từ ổn định đến hỗn loạn, bất chợt cảm thấy trái tim hai bên như sát lại gần nhau hơn.


TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv