Ôm Tôi Nhé Cô Gái Bé Nhỏ

Chương 781





Chương 781

Lam Ngọc Anh tự nhiên biết người đó là ai, trong lòng ngập tràn sự ngọt ngào.

“Cô Ngọc Anh!”

“Trợ lý Duy.

Phan Duy bước nhanh đến bên cạnh cô sau đó gật đầu cười nói: “Tổng giám đốc Minh đang ở trong văn phòng, bây giờ tôi dẫn cô qua đó.”

“Được!” Khóe môi Lam Ngọc Anh cong lên.

Phan Duy tự mình đưa cô đến văn phòng của tổng giám đốc, cánh cửa phòng vẫn còn để mở, Hoàng Trường Minh mặc áo sơ mi trắng ngồi trước bàn làm việc lớn, chiếc áo vest màu đen được khoác lên thành ghế sau lưng, thắt cà vạt chỉnh tề.

Sau khi xuất viện lại ở nhà nghỉ ngơi mấy ngày nên vết thương của anh đã khôi phục lại bảy tám phần.

Ít nhất sau khi thay một bộ âu phục thẳng tắp nhìn không ra dấu vết bị thương, nhưng trên tay trái vẫn còn quấn băng gạc, vết dao rất sâu cộng thêm bây giờ thời tiết đang dần ẩm lên, vì vậy cũng không khỏi nhanh được.

“Cộc, cộc!”

Sau khi gật đầu ra hiệu Phan Duy lập tức rời đi, Lam Ngọc Anh giơ tay gõ cửa.

Hoàng Trường Minh cặm cụi viết lách như cũ, đầu cũng không ngẩng mà lên tiếng: “Vào đi.”

Lam Ngọc Anh xách hộp cơm giữ nhiệt bước vào rồi nhẹ nhàng đóng cửa lại, trên bàn xếp rất nhiều tài liệu giống như một ngọn núi nhỏ với ba chồng chất đầy, lúc này anh vừa vặn xét duyệt xong một phần, rồi khép lại lấy bản thứ hai ra tiếp tục xem.

Chú ý đến bên cạnh có hộp cơm mà túi đóng gói bên ngoài vẫn còn chưa được mở ra, hắn là đã nguội lạnh rồi.

Quả nhiên đúng như cô dự đoán, anh bận đến nỗi không có thời gian mà dùng bữa, bởi vì trong thời gian nằm viện công việc của công ty chắc chắn đã tích tụ quá nhiều, cô biết anh là người tham công tiếc việc nên lo lắng sau khi anh đi làm lại sẽ khiến bản thân mệt mỏi.

Sợ anh ăn đồ bên ngoài không đủ dinh dưỡng, vì vậy cô đã chuẩn bị bữa tối sớm hơn một chút rồi ăn cơm cùng với Bánh bao nhỏ, sau đó vội vàng mang đến cho anh. Trong tầm mắt anh bỗng xuất hiện thêm một hộp cơm giữ nhiệt, Hoàng Trường Minh dừng lại động tác lật tài liệu: “Ngọc Anh em đến rồi à?”

“Ừ” Lam Ngọc Anh gật đầu đi vòng qua bàn làm việc rồi rút chiếc bút trong tay anh ra: “Em đưa cơm cho anh, tất cả đều là thức ăn bổ dưỡng, anh đừng làm việc nữa, tranh thủ còn nóng mau ăn đi.

Hoàng Trường Minh mỉm cười: “Ừ”

Nắp hộp cơm được mở ra, hương thơm bên trong xộc vào mũi đều là mùi thơm của thức ăn. Buổi trưa Hoàng Trường Minh chỉ lót dạ được có hai miếng, lúc này ngửi thấy mùi thơm của đồ ăn cô nấu thì bụng bắt đầu kêu gào, anh cầm lấy đôi đũa rồi cúi đầu ăn ngấu nghiến.

“Trường Minh, anh ăn chậm một chút. Lam Ngọc Anh ở bên cạnh dặn dò.

Sau hơn mười phút càn quét sạch sẽ, chiếc hộp cơm giữ nhiệt đã hoàn toàn trống không, ngay cả nước canh một giọt cũng không thừa.

Lam Ngọc Anh đứng dậy đi đến dọn mặt bàn sạch sẽ, Khi vừa bưng hộp cơm định xoay người thì anh duỗi tay kéo cô ngồi trên đùi mình, hơn nữa còn là tư thế vô cùng mập mờ. Sắc mặt của Lam Ngọc Anh hơi đỏ lên, lo lắng nhìn chằm chằm về phía cánh cửa: “Đừng đùa nữa, nhỡ có người đẩy cửa bước vào thì sao? “Sợ cái gì chứ, còn có ai không biết quan hệ của chúng ta nữa chứ?” Vẻ mặt của Hoàng Trường Minh cực kỳ bình thản.

“..” Cô ngượng ngùng xấu hổ.

Hình như đúng là có chuyện này.


TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv