Ôm Tôi Nhé Cô Gái Bé Nhỏ

Chương 612





Chương 612

“Cảm ơn bác sĩ!”

Sau khi quay về lại phòng bệnh, Lam Ngọc Anh đặt Đậu Đậu lên trên giường bệnh, sau đó thì giúp cậu bé cởi đồ bệnh nhân ra.

Lúc còn lại mỗi quần lót, Đậu Đậu nhăn nhỏ lẩm bẩm hai tiếng.

Lam Ngọc Anh bị sự đáng yêu của cậu bé làm cho thần hồn điện đảo, hôn một cái thật mạnh lên khuôn mặt nhỏ nhắn của cậu, sau đó gương mặt nhỏ đã ngại ngùng rồi giờ lại càng thêm đỏ bừng.

Hoắc Trường Minh ở bên cạnh làm mặt căng nhìn họ dù không đành lòng phá vỡ sự vui vẻ của con trai, nhưng vẫn là trầm giọng nói, “Em vẫn khăng khăng quyết định đi?”

“Sao anh…… Lam Ngọc Anh giật mình.

“Anh biết em đã đặt vé máy bay rồi!” Đôi mắt Hoắc Trường Minh co lại.

Thấy anh cũng đã biết rồi, Lam Ngọc Anh cũng không giấu diểm, gật đầu, “Ừm. Cúi đầu xuống nhìn Đậu Đậu, quả nhiên gương mặt vốn đang vui giờ thì đang bị phủ bụi.

Lam Ngọc Anh đối mặt với cậu cũng thật không biết nên nói gì, chỉ có thể ôn nhu an ủi, liếc mắt nhìn Hoắc Trường Minh đang đứng sau lưng, dùng giọng nói chỉ có hai người nghe được nói với Đậu Đậu, “Đậu Đậu, con nhất định phải nhớ kỹ số điện thoại của cô biết chưa? Cô sẽ không đổi số, sau này nếu con nhớ cô, thì cứ gọi điện thoại cho cô!”

Có Hoắc Trường Minh đó nên cô cũng không dám nói thêm gì, chỉ có thể nhấn mạnh câu nếu con nhớ cô thì alo cô.

Thật ra thì cô nói vậy cũng có một ý nghĩa khác, nếu như sau này Hoắc Trường Minh và Lê Tuyết Trinh có kết hôn mà đối xử với Đậu Đậu không tốt, chỉ cần gọi điện thoại cho cô, cô tuyệt đối sẽ không chút do dự bắt cóc cậu bé về nuôi.………

Làm thủ tục xuất viện xong, ‘con ngựa đen’ đã đứng trước cổng bệnh viện từ lúc nào rồi.

Chú Lý và thím Lý tất bật dọn đồ lên xe, dọn xong thì cùng lên xe, chiếc xe chạy về hướng biệt thự

Thím Lý ngồi ở ghế phụ lái, vì ánh sáng mạnh quá nên thả rèm xuống, trọng lòng thầm trộm nói, dự báo thời tiết chẳng chuẩn chút nào, nói chắc chắn là hôm nay sẽ có mưa, nhưng từ sáng tới giờ có thấy giọt mưa nào đâu

Nhìn lên kính chiếu hậu, Hoắc Trường Minh và Lam Ngọc Anh ngồi cạnh nhau, Đậu Đậu ngồi ở giữa hai người.

Khi nãy ảnh sáng lọt qua cửa sổ chiếu xuống ba người phía sau, phủ khắp toàn thân ba người họ, nhìn tới nhìn lui thực sự rất giống một gia đình ba người, có điều thím Lý cũng cảm thấy rất thất vọng, lúc còn trong phòng bệnh nghe mọi người nói chuyện, cô Lam sắp phải đi rồi……

Từ khi còn trong phòng bệnh viện cho tới lúc lên xe,

Đậu Đậu cứ rầu rĩ không vui mãi.

Lam Ngọc Anh chỉ đành nhẹ nhàng sợ lên gương mặt câu.

Đậu Đậu nhận được ánh mắt của bố, khom người lại, ngẩng đầu lên dùng giọng nói ngọt ngào hỏi, “Anh Anh, cô đừng đi nữa được không?”

“ Đậu Đậu ngoan!” Trong lòng Lam Ngọc Anh vừa chua xót lại vừa khó chịu.

“Anh Anh, Đậu Đậu không muốn cô đi!” Đậu Đậu ấm ức vòng hai tay ôm lại cô.

“Đậu Đậu…… Lam Ngọc Anh thở dài “Anh Anh, cô đừng đi nữa mà, ở lại với Đậu Đậu được không?” Đậu Đậu dứt khoát nằm luôn lên đùi cô, rút vào lòng cô, từng lần từng lần cầu xin cô, “Đậu Đậu thực sự không muốn xa Anh Anh đầu, nếu phải xa nhau, Đậu Đậu sẽ không thể thường xuyên gặp cô, cũng không thể nói chuyện với cô cũng không thể mọa moa với cô, mỗi ngày Đậu Đậu sẽ càng nhớ cô, cô có thể vì Đậu Đậu mà đừng đi nữa không.………..

Đây có lẽ là lần đầu tiên Đậu Đậu nói nhiều đến vậy. nói rồi còn tủi thân sắp khóc.

Lam Ngọc Anh kéo đầu nhỏ trong lòng mình lên, quả nhiên đôi mắt đen nhánh ấy đang ứa nước mắt, cái mũi nhỏ cũng bắt đầu ứng đỏ.

Cô đau lòng thở dài, những giọt nước mắt đó như biển thành những con ong chích vào tim cô đau nhói, nhưng cũng chỉ có thể dùng giấy để lau đi những giọt nước mắt đó, “Đậu Đậu cô thật xin lỗi, có một câu nói khi nào lớn lên con sẽ hiểu, trên đời này không có buổi tiệc nào kéo dài mãi mà không kết thúc…………


TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv