Ôm Tôi Nhé Cô Gái Bé Nhỏ

Chương 607





Chương 607

“Lam Ngọc Anh, một đứa bé ba tuổi nói mà em cũng tin?”

“Em….. Lam Ngọc Anh nghẹn lời.

“Nói anh giở trò sau lưng, em có chứng cứ gì không?” Hoắc Trường Minh gõ nhẹ ngón tay lên bàn làm việc, bỗng dưng, anh chợt dừng lại, lời nói đột ngột xoay chuyển, “Nếu như anh nói đúng, vậy thì em sẽ làm gì?” Lam Ngọc Anh vẫn còn đang bị một đám mây mù che phủ đầu, nghe anh nói vậy, kinh ngạc trợn tròn mắt, Hoắc Trường Minh, anh thừa nhận?”

“Nhưng sao anh lại làm vậy!” Cô có chút kích động.

Hoắc Trường Minh giơ tay cầm lấy hộp thuốc lá trên bàn, rút ra một điều kẹp vào giữa hai ngón tay, bật lửa châm thuốc, khi anh thở ra mùi thuốc lá thoang thoảng khắp văn phòng.

“Bởi vì…… Anh nói đến đây bỗng dưng dừng lại, đôi mắt tĩnh mịch nhìn thẳng vào mắt cô, giọng nói trầm lắng, “Anh muốn Đậu Đậu có nhiều thời gian ở với em hơn.

Không những chỉ như bây giờ, mà anh còn muốn thằng bé có thể chung sống với cô, để cô có thể nắm lấy tay nó, cùng nó đi trên bước đường trưởng thành.

Lam Ngọc Anh đang rất muốn khóc.

Trước đó Hoắc Trường Minh đã từng hỏi cô có thể ở lại hay không, chỉ là không ngờ, sau khi khôi phục trí nhớ anh vẫn còn giữ ý niệm này, trong giây phút đó, tự dưng cô lại cảm thấy như mình đang bay bổng, nhưng lại lập tức tỉnh táo lại, tự nhủ với lòng mình không được tự mình đa tình.

“Cốc cốc!”

Tiếng gõ cửa bỗng nhiên vang lên.

Sau khi cánh cửa được đẩy ra, một người đàn ông mặc đồ Vest bước vào, có lẽ không ngờ rằng Lam Ngọc Anh lại đang ở đây, há hốc mồm king ngạc một hồi,

Hoắc Trường Minh nhíu mày, “Chuyện gì!”

“Tổng giám đốc Hoắc….. Phan Duy mắt nhìn Lam Ngọc Anh, do dự báo cáo, “Dưới quầy lễ tân báo, có cô Lê “Em về đây!” Lam Ngọc Anh nghe vậy, liền lập tức từ trên ghế đứng dậy.

Không đợi Hoắc Trường Minh nói thêm gì, cô đã nhanh bước phóng ra ngoài văn phòng, lúc vừa đi lại gần thang máy, từ trong thang máy lại bước ra một cô gái dáng người cao gầy mảnh khảnh, ăn mặc rất có khí chất, nhìn thấy Lê Tuyết Trinh, cũng không phải chuyện ngoài ý muốn.

Lam Ngọc Anh đã tránh không muốn đụng mặt đối phương rồi, mà lại không ngờ tránh cũng không thoát. Lê Tuyết Trinh nhìn thấy cô đương nhiên rất kinh ngạc, lập tức nhíu mày.

Cũng may thang máy đang sắp đi xuống, Lam Ngọc Anh đi bước dài đi vào, cửa thang máy chậm rãi đóng lại trước đôi mắt kinh ngạc kia.

Lúc này trong văn phòng Tổng giám đốc, Phan Duy vừa bước vào trong giờ đang đi ra ngoài lại.

“Trường Minh đang bận à?” Lê Tuyết Trinh hất tóc.

Phan Duy lịch sự gật đầu với cô ta, câu từ cứng ngắc trả lời lại, “Cô Lê thật ngại quá, Tổng giám đốc nói bây giờ anh ấy có một cuộc họp video, không tiện tiếp khách

Không tiện?

Sắc mặt Lê Tịnh Tuyết khó coi tới cực điểm như vẫn cố gắng giữ mặt mũi.

Vừa rồi cô ta còn tận mắt thấy Lam Ngọc Anh từ trong văn phòng Hoắc Trường Minh đi ra, cũng có thể nói là người chân trước kẻ chân sau, sao có thể gặp Lam Ngọc Anh, mà lại không tiện gặp mình……

Sau khi Lam Ngọc Anh rời khỏi Hoắc thị, không trở về nhà ngay, mà lại ghé qua siêu thị.

Ra khỏi siêu thị cô đến trạm xe để về, nơi chân trời xa xa bóng chiều đã ngã về Tây, ánh chiều tà phả xuống mặt, rất dễ chịu.

Siêu thị cách chỗ cô ở rất gần, nên cô không đi taxi, cô đi bằng xe đưa đón của siêu thị dành cho những ai có thẻ mua sắm, từ ngoài cổng đi vào, mỗi bước chân cô đi đều nhịp nhành với nụ cười của cô, một bụng vui vẻ.


TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv