Ôm Tôi Nhé Cô Gái Bé Nhỏ

Chương 592





Chương 592

“Ừ.” Lam Ngọc Anh cười đáp lại.

Nhìn bánh bao nhỏ buồn buồn không vui, nàng ôn nhu “Đậu Đậu, cô cắt cho cháu thành hình con thỏ nhỏ nhé?”

“Tớ giúp cậu lột vỏ!” Một bên Diệp Tấn chủ động làm. Hoặc trường uyên hai tay đút vào túi, lạnh lùng nhìn bọn họ vừa đứng vừa ngồi ở trước giường bệnh,Diệp Tấn gọt sạch vỏ đưa cho cô, cô cầm dao gọt trái cây cắt thành hình dáng con thỏ, hai người phối hợp tốt vô cùng.

Yết hầu ở cổ họng giật giật, một ngọn lửa mãnh liệt xông lên trên trán của anh.

Diệp Tấn có vẻ rất giỏi gọt vỏ, cầm trên tay một con dao gọt hoa quả, các lớp vỏ của quả táo được nối lại với nhau mà không bị đứt, những đường dài tạo thành một quả táo phẳng, thậm chí còn khiến cho banh bao nhỏ trợn mắt há hốc mồm.

Lam Ngọc Anh cũng kinh ngạc, “Diệp Tấn, không ngờ ngoài câu cá cậu còn cắt táo giỏi như vậy!”

“Haha!” Diệp Tấn vẫn cười khiêm tốn giải thích, “Hồi còn học đại học, ký túc xá luôn tổ chức một số hoạt động kỳ quái. Trong số đó có cuộc thi gọt táo. Lúc đó, để không mất công dọn dẹp ký túc xá, vậy nên Khổ luyện lâu dài! “

“Thật sự rất lợi hại!” Lam Ngọc Anh nói một cách chân thành.

Bên cạnh truyền tới một tiếng hừ lạnh, không cần đi xem cũng biết là ai.

Bánh bao nhỏ chớp chớp mắt nhìn sang, nhẹ giọng hỏi: “Baba, ba cũng muốn ăn sao?”

“Ừ” Hoàng Trường Minh nhướng mày.

Lam Ngọc Anh nghe thấy vậy, do dự đưa tay ra và cầm một quả táo khác.

Đang chuẩn bị gọt vỏ, Diệp Tấn ở bên cạnh cầm lấy, “Ngọc Anh, cậu nghỉ ngơi một chút đi, để tớ gọt.”

“Ừ tốt… Lam Ngọc Anh gật đầu.

Tay Diệp Tấn rất nhanh, trong vài giây cúi đầu liền gọt xong một quả táo, đứng dậy đưa qua, “Anh Minh của anh đây!”

“Cám ơn.” Hoàng Trường Minh khỏe mỗi giật giật hai “Không có chi!” Diệp Tấn mỉm cười.

Dư quang còn đọng lại nơi khỏe mắt, Lam Ngọc Anh thấy anh nhìn quả táo trơ trụi trong tay có chút chán ghét, một miếng cũng không đụng, đặt tạm lên khăn giấy để lên tủ ở bên cạnh.

Sau đó, bỗng dưng hô một tiếng.

“Diệp tiên sinh”

Hoàng Trường Minh nhếch môi, sau đó hỏi: “Tôi nhớ anh là bác sĩ đúng không? Ở phương diện nào?”

“Tôi là bác sĩ tâm lý.” Diệp Tấn cười trả lời.

“Hai người gặp nhau ở Canada?” Hoàng Trường Minh liếc mắt.

“Đúng vậy.” Diệp Tấn gật đầu, liếc nhìn cô rồi giải thích, “Ban đầu tôi và Ngọc Anh chỉ gặp nhau trong mối quan hệ công việc. Không ngờ sau khi tiếp xúc, chúng tôi lại phát hiện ra tính cách của hai người giống nhau.

“Công việc? Quan hệ quen biết?” Hoàng Trường Minh nghe vậy, lông mày nhíu lại hơi khó hiểu, quay đầu liếc cô một cái, “Cô cần gặp bác sĩ tâm lý làm gì? “..” Lam Ngọc Anh nuốt nước bọt một cái.

Hô hấp không thông, ngón tay cô cũng rụt lại.

Diệp Tấn biết đó là nỗi đau của cô, cười nói thay cô ấy, “Thực ra không có gì đâu. Chỉ là Ngọc Anh lần đầu tiên đến Canada. Một số người sẽ không quen với phong tục ở đó nên cảm thấy không được thoải mái! Nhưng không nghĩ tới, cái này lại trở thành duyên phận để chúng tôi quen biết nhau.

Đôi môi mỏng của Hoàng Trường Uyên lạnh lùng nhếch lên, tựa như không thỏa mãn với lý do này.

Lam Ngọc Anh vốn dĩ đến đây chỉ để chăm sóc cho bánh bao nhỏ sợ cậu bé sẽ cảm thấy mất mát, không nghĩ tới Hoàng Trường Minh sẽ quay lại, nhưng cũng không khó đoán ra nguyên nhân, chắc là Hoàng Thanh Thảo đã gọi điện thoại cho anh tới.

Lúc trước thì không sao, nhưng đối mặt với Hoàng Trường Minh, hiện tại đã khôi phục trí nhớ, cô không biết nên hòa hợp như thế nào.


TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv