“Đệch!”
Thẩm Quân Sơn nghe thấy cô đột ngột lên tiếng thì suýt chút nữa là ngã vỡ kính.
Vội vàng mở mắt ra nhìn, cậu ta đứng bật dậy, khoa trương dùng hai tay bảo vệ trước người: “Lý Lan Hoa, rốt cuộc cậu định làm gì, giữa đêm giữa hôm còn gọi tớ đến sân thể dục của trường, cậu cậu cậu… Không phải cậu muốn tìm tớ tỏ tình đấy chứ?”
Thẩm Quân Sơn càng nghĩ càng cảm thấy khả năng này rất lớn Dáng vẻ như người vợ nhỏ, càng dùng nhiều sức ôm lấy chính mình hơn: “Cái kia, cái đó, chuyện mối tình đầu hai ta đều biết, nhưng mà chúng ta trong sáng mà, tớ chỉ nói cho vui miệng, cậu đừng thật sự nghĩ là thật là thích tớ! Thiếu gia đây thuộc về cả khu rừng!”
“Thẩm Quân Sơn, cậu nhanh ngồi xuống đây đi!” Lý Lan Hoa xem thường liếc mắt một cái.
Ít ảo tưởng sức mạnh đi, ai muốn tỏ tình với cậu chứ!” Cô ấy đi qua, đập lên đầu cậu ấy một cái, sau đó đặt tay lên ngực mình, giọng nói như: từ trong giấc mộng: “Tớ chỉ muốn nói… Hình như tớ thích một người rồi.”
Càng nói gần đến cuối cùng, ngữ khí của cô càng trở nên khẳng định.
Khẽ mím chặt khóe miệng, cô cảm thấy bờ môi vẫn còn bỏng rát như cũ, là cảm giác khi đôi môi mỏng của anh đặt lên.
Tuy răng chỉ là chút ngoài ý muốn khi chơi trò chơi, nhưng đó là nụ hôn đầu tiên của cô.
Mơ màng suốt một đêm, giống như trong đầu đã tìm được phương hướng ở câu nói cuối cùng kia.
Bởi vì vào giây phút trái tim đập thình thịch kia, không biết bắt đầu từ khi nào, cô đã không chỉ đơn giản coi anh như bậc tiền bối, mà là một người đàn ông.
‘Thấm Quân Sơn còn khiếp sợ hơn vừa rồi: “Là ai?”
Lý Lan Hoa không có ý định nói cho cậu ấy, cô ấy xoay người đi về phía ký túc xá nữ.
Phía sau chỉ còn lại tiếng kêu rên của Thẩm Quân Sơn: “Đệch, Lý Lan Hoa, cậu quá đáng rồi đấy! Giữa đêm hôm còn gọi tớ ra ngoài đi quanh sân thể dục hơn một tiếng đồng hồ, bây giờ cậu lại nói cậu thích một người, đã thế còn không cho tớ biết! Chúng ta có phải bạn thân từ bé hay không hả…”
Thời gian nghỉ trưa.
Khu lấy nước nóng ở giữa dãy ký túc cho nam và nữ, Lý Lan Hoa vừa mới xách bình nước trở vì Từ rất xa, cô nhìn thấy một chiếc xe màu đen có rèm che quen thuộc.
Trường học khép kín, ngoài xe của giáo viên và nhân viên giáo vụ ra thì xe nào muốn vào cũng phải đăng ký, bình thường đều là bố mẹ của học sinh đến thăm Sau khi đi về, cô ấy xác định là xe của nhà họ Hứa, tưởng ông nội tiện đường đến thăm mình như lần trước cho nên cũng không nghĩ nhiều mà bước chân đi thẳng đến phía đó Chẳng qua cô ấy không nhìn thấy bóng dáng ông cụ Hứa, chỉ có một mình chú nhỏ Hứa An Luân Sao chú nhỏ lại chạy đến dưới ký túc xá nữ?
Nghĩ đến người chú nhỏ phong lưu thành tính, lúc trước dịp lễ mừng thọ ông nội còn dẫn cả một người đẹp cá tính về, chẳng lẽ bây giờ chạy đến đây là đã chán vị trước, vươn tay đến trường học rồï?
Những cái này cô ấy đều không có hứng thú, tuy nhiên nếu đã chạy tới trước mặt, còn bị Hứa Anh Luân liếc mắt nhìn thấy.
Lý Lan Hoa đành phải kiên trì tiến lên, đúng mực chào hỏi: “Chú nhỏ”
Sau khi nhìn thấy rõ cô ấy, Hứa Anh Luân ghét bỏ nói: “Ừ”“
Khóe miệng khẽ giật, đang muốn nói mình đi về ký túc xá thì phía sau đột nhiên vang lên tiếng bước chân “Anh họ!”
Cùng lúc đó, Hứa Anh Luân ngồi ở ghế lái cũng đẩy cửa bước xuống.
Không giống thái độ có lệ đối với cô ấy vừa rồi, mà mang theo ý cười: “Ngữ Lam, em cũng thật chậm chạp quá đấy!”
Lý Lan Hoa kinh ngạc nghiêng đầu, nhìn thấy Kỷ Ngữ Lam đã chạy đến trước mặt bọn họ, bình thường luôn có xe chuyên dụng đưa đón đi học, chỉ có thời gian nghỉ trưa mới có thể dừng lại vài phút ngắn ngủi ở dưới ký túc xá Bên cạnh có nam sinh đi qua, Kỷ Ngữ Lam gạt sợi tóc trên mặt, làm nũng nói: “Anh họ, vừa nhận được điện thoại của anh là em xuống ngay, đã nhanh lắm rồi đó!”
“Này, đồ ăn đóng gói của Thánh Hiên Các, mợ nhờ anh mang đến cho em!” Hứa Anh Luân lấy một hộp to ở trên ghế phụ ra Kỷ Ngữ Lam thấy thế lập tức cười nói: “Mẹ cũng thật là, em chỉ gọi điện nói đồ ăn ở căn tin hôm nay không ngon, mẹ lại làm phiền anh để anh mang tới, anh họ vất vả rồi ạ!”