Ôm Tôi Nhé Cô Gái Bé Nhỏ

Chương 1969



Tần Văn Sáng gật đầu, con ngươi đen liếc nhìn cô, trong đó có một ý cười nhợt nhạt: “May mà có cháu, lần trước dùng cọc gỗ đập gãy một cánh tay của hẳn. Chúng tôi đã sớm sắp xếp mai phục xung quanh các bệnh viện, rất dễ bắt được hản!”

Lý Lan Hoa lúng túng cào tóc: “Vậy hẳn sẽ bị xử lý như thế nào?”

Trần Văn Sáng nghiêm túc nói: “Căn cứ vào điều lệ quân sự, trước tiên sẽ đưa hẳn lên toà án quân binh, sau đó sẽ tiến hành hình phạt tương xứng”

“Ừm!” Lý Lan Hoa có chút mơ hồ gật đầu, đột nhiên nghĩ đến cái gì, cô gấp gáp hỏi: “Chú nhỏ, chú phải về quân đội sao?”

*Ù?’ Trần Văn Sáng trầm giọng đáp lời.

Lý Lan Hoa vội vã hỏi tiết “Đợi lát nữa lập tức về” Trần Văn Sáng trả lời Nếu không phải vì không yên tâm nên mới tới trường, thì lúc này anh đã lái xe trên đường cao tốc về quân đội rồi.

Khi nào về?”

ý Lan Hoa cần môi.

Chắng trách, hôm nay cô nhìn thấy anh không mặc quần áo huấn luyện nhiều màu sắc, mà mặc quân phục thường dùng, nhìn đặc biệt trang trọng. Trên bả vai một sao hai vạch, anh đội mũ vành, cổ áo còn mang caravat, eo ra eo mông ra mông, đường nét vóc dáng đẹp đến mức không giống một người làm trong quân đội mà giống người mẫu nam hơn.

“Chú nhỏ, vậy lúc nào chú trở lại?” Cô không nhịn được hỏi anh.

“Không chắc nữa” Trần Văn Sáng cân nhắc đáp: “Lần này có nhiệm vụ, sau khi về quân đội sẽ có một đợt diễn tập, có khả năng là một hai tháng, thời gian không nói chính xác được”

Lý Lan Hoa chậm rãi: “Vậy à…

Ngón tay ở sau lưng không tự chủ nắm chặt. Cô biết quân nhân là nghề nghiệp rất đặc thù, phần lớn thời gian đều phải chờ ở trong quân đội, chỉ là… điều đó chẳng phải có nghĩa là rất lâu cô sẽ không gặp được anh sao?

Trong lòng cô bồng nhiên có một loại thất vọng khó nói Xejeep mang màu xanh quân đội dừng ở trước cổng trường trung học phổ thông Thanh Diệp, Lý Lan Hoa chậm rãi tháo dây an toàn.

Thời khắc đóng cửa xe, Trần Văn Sáng dặn dò một câu: “Chú ý vết thương.”

“Ừm” Lý Lan Hoa gật đầu, vẫy tay về phía anh: “Chú nhỏ, tạm biệt chú, chú đi đường cấn thận!”

Sau khi Trần Văn Sáng khẽ đáp lại băng giọng mũi, anh đạp chân ga, khởi động xe một lân nữa, chiếc xe rất nhanh hoà vào dòng xe cộ.

Mãi đến khi màu xanh quân đội biến mất không còn tăm hơi, Lý Lan Hoa vẫn còn đứng tại chỗ nhìn thật lâu.

Vai phải bỗng nhiên bị chụp một cái, chẳng biết từ lúc nào Thẩm Quân Sơn ở trong trường đã chạy đến, cà lơ phất phơ trêu chọc: ‘Lý Lan Hoa, người biết thì nói cậu nhìn chú nhỏ, người không biết còn tưởng cậu đang nhìn người yêu đấy”

Lý Lan Hoa quay đầu, liền nhìn thấy Thẩm Quân Sơn đang hướng về phía cô mà cười xấu xa, mặt cô đỏ ửng lên: “Cậu nói bậy bạ cái gì đó!” Tải ápp Тrцуeл ноlа để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.

‘Tớ nói bậy bạ gì nào!”Thẩm Quân Sơn lầm bầm nói, giương tay ra chỉ: “Cậu nhìn xem ánh mắt vừa nãy của cậu! Vừa liếc mắt đưa tình, lại vừa có chút quyến luyến không nỡ!”

Cô..có sao?

Lý Lan Hoa giống như bị cậu ta chọc trúng tim đen, có chút ngượng ngùng hóa giận: “Quân Sơn, cậu đến đây, tớ hình như đã lâu chưa tấn cậu một trận rồi đúng không!”

Nhìn thấy cô lùi về sau nửa bước, bày điệu bộ ra, Thẩm Quân Sơnliền nhận thua: “Tớ sai rồi!”

Dù sao ở đây cũng là trước cổng trường, bị cô vật ngã qua vai, tuyệt đối sẽ bị ngã đến tứ chỉ quản quại. Cậu đường đường là cậu Thẩm cũng cần có chút thế diện được chứ”!

Lý Lan Hoa hừ lạnh, xem như cậu ta cũng biết thức thời đó”!

Lúc này đang là thời gian nghỉ buổi trưa, cũng chỉ có cậu mới có thể nghênh nghênh ngang ngang mà tùy ý ra vào sân trường: “Lan Hoa, cậu hôm nay uy phong lắm đó, hànhChu Kỳ Kỳ đến mức cô ta không còn cách trở tay! Nghe nói cậu ta bị dọa đến trực tiếp nghỉ học bỏ về nhà luôn rồi!”

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv