Thăng bé ngóc đầu, giọng nói lanh lảnh vang dội cất lên: “Con nói cho ông biết hôm qua bố nhốt mẹ trong phòng tắm, con gõ cửa cũng không để ý, con còn nghe được tiếng mẹ khóc…”
Trương Tiểu Du: “…”
Trần Phong Sinh: “..”
Con trai, con thẳng rồi!
Tốn hơn một giờ đồng hồ, cuối cùng cũng dọn dẹp xong thư phòng một lần nữa. Trần Phong Sinh ngồi trước bàn đọc sách, đảo đôi mắt hoa đào liếc nhìn bể cá.
Mua hơn ba năm, cá ba đuôi vẫn trưởng thành rất t Tuy nói cá chỉ có ký ức trong vòng bảy giây, nhưng vẫn có khả năng nhận nhận chủ. Chỉ cần đứng bên cạnh bể cá, đưa tay ra, thì bọn nó sẽ tụ tập lại. Trần Phong Sinh lấy chút thức ăn cho cá rắc vào bên trong, cá ba đuôi lập tức vẫy đuôi bơi tới chỗ thức ăn.
Bên trong không chỉ là hai con cá ba đuôi, còn có mấy con cá con mà bọn nó sinh ra được. Bể cá nhỏ trước đây cũng đã được đổi thành cái lớn hơn Trần Phong Sinh nhìn cá ba đuôi vui vẻ bơi lội bên trong, trong lòng không khỏi có chút buồn bực.
Rõ ràng là cá ba đuôi nhỏ, sao lại sinh ra được cầm thú nhỏ chứ!
Bên cạnh truyền đến tiếng cười của Trương Tiếu Du, Trần Phong Sinh nhíu mày nhìn sang: “Vợ à, em đang xem cái gì vậy?”
Trương Tiểu Du đang ôm điện thoại di động, nghe vậy thì vẫy tay với anh, ra hiệu nói: “Vợ của Hạo Nhiên, vừa đăng một cái video clip về con gái cô ấy trong vòng bạn bè, thật thú vị, bé con đang ngâm thơ cổi”
Trần Phong Sinh đến gần, trong video quả nhiên có một bé gái đáng yêu.
Trên đầu đeo một cái nơ con bướm to đùng, mắt to vụt sáng, giọng nói trẻ con ngâm thơ cổ, lúc ở đoạn giữa không nhớ ra được, dáng vẻ nghiêng đầu cực kỳ đáng yêu, từ đầu đến cuối đều có quy củ đứng sát bên tường.
‘Sắc mặt Trần Phong Sinh có chút buồn bã Đứa thứ hai của bạn tốt Hoàng Trường Minh là con gái, bây giờ trai gái đây đủ. Hai bé nhà anh hai cũng đều là con gái, mỗi lân mang ra ngoài ăn cơm, các bé gái đều ngoan ngoãn ngồi một chỗ, cho kẹo thì liền nở nụ cười ngọt ngào Con gái thật tốt mà.
Trương Tiểu Du thấy mi tâm anh hơi nhăn, lo lắng nói: “Chồng à, có phải hôm nay anh phẫu thuật quá mệt mỏi không, cơm tối thì để chị Trúc nấu đi, em xuống lầu nói chị ấy một tiếng!”
Nhìn bóng dáng cô rời đi, Trần Phong Sinh yên lặng thở dài.
Anh mệt chỗ nào! Anh vốn dĩ là đang ghen tị mà! Tải ápp Тrцуeл ноlа để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.
Bây giờ ngay cả cái người tâm cơ kia cũng có con gái vô cùng mềm mại!
Ngoài cửa sổ tràn ngập ánh nắng chiều Cửa sổ sát đất mở rộng, gió thổi tấm màn cửa màu trắng tung bay phấp.
phới, cũng mang theo hương thơm ngát của hoa đào trong sân.
Mùa hè Trương Tiểu Du mang thai năm đó, cô tìm thợ trồng hai cây đào trong sân, tuy rằng hiện tại kết trái không nhiều, nhưng hằng năm vào lúc hoa hì vô cùng đẹp đế Chị Trúc đeo tạp đề đi ra từ trong phòng bếp, cười n cơm rồi!”
Mợ chủ, có thể ăn “Được!” Trương Tiếu Du ngồi trước bàn ăn gật đầu, lập tức bỏ cái muôi xuống, sờ sờ con trai đang vùi đầu ăn cơm ở bên cạnh: “Vương Trọng, con ngoan ngoãn ăn cơm nghe không, không được lén lút giấu cải ngọt ở trong cơm!”
“DạI” Thăng bé nhanh nhảu trả lời, rõ ràng là rất không để ý.
Trương Tiểu Du liếc nhìn, quả nhiên, nó vẫn chỉ thở hổn hển ăn mỗi thịt bò.
Cô không khỏi cau mày, vì con trai kén ăn mà cô hao hết bao nhiêu tâm sức, ánh mắt lập tức loé lên một tia gian xảo. Vào lúc thế nào chỉ có thể lấy ra đòn sát thủ, cô nhếch miệng cười nói: ‘À, lần trước mẹ nghe dì Diệu Linh nói, hình như chị Như Viên thích ăn cải ngọt nhất!”
‘Vừa dứt lời, thăng bé lập tức miệng đầy thức ăn nói: “Cục cưng cũng thích!”
Như là để chứng minh cho lời nói của mình, bé lập tức lôi hai miếng rau cải bên dưới cơm ra ngoài, há thật to miệng nhét vào trong.